Lưu thị cười nói: “Huyên Bảo về sớm, phỏng chừng sổ sách hôm nay còn chưa tính xong đâu!”
Phần sau thì không biết, nhưng Nhược Huyên biết đại khái trước khi nàng về nhà bán được bao nhiêu: “Dựa theo cách cha tính toán chi phí, trừ đi tiền giấy bút mực nghiên, tiền quà tặng, tiền công, còn cả tiền chia hoa hồng cho Hàn tiên sinh và Hiên Viên ca ca, lãi ròng hẳn là khoảng một ngàn lượng. Chủ yếu là lần khai trương này chúng ta tặng nhiều quà nên chi phí cao. Bằng không có thể kiếm nhiều hơn nữa!”
Thời đại này giấy đắt, mực cũng đắt. Sách của Văn Uyên Các đều dùng giấy Tuyên Thành thượng đẳng, cùng mực Huy Châu in ấn, mỗi quyển sách giá vốn rất cao.
Đương nhiên chi phí cao nhất chính là những phần quà tặng kia, trừ 50 phần nước t.h.u.ố.c ích trí không tốn tiền, thì bút lông cùng quà tặng rút thăm đều phải bỏ tiền mua, hơn nữa đều chọn đồ tốt.
Đặc biệt là quà của quẻ đệ nhất, bộ văn phòng tứ bảo đó trị giá hai trăm lượng, tổng cộng có ba người rút trúng, riêng chỗ này đã mất 600 lượng.
Sau đó nếu thư phòng làm ăn đường hoàng, ai có đóng góp đều phải được ghi công tính tiền. Cửa hàng là của Nhược Huyên, phải trả tiền thuê, mỗi tháng một trăm lượng. Nhược Giang cùng Nhược Thủy chép sách có tiền công, mỗi người mỗi tháng năm mươi lượng. Nhược Hà khắc bản in cũng cần tiền công, hơn nữa bản in này khắc không dễ, một bộ một trăm lượng. Cửa hàng còn thuê một chưởng quầy trông coi, tiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5023151/chuong-392.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.