Lưu thị liền mặc kệ hai cha con, dắt con gái đi vào trước. Dù sao tướng công nhà mình sức lực hơn người, việc nặng nhọc hắn cũng chẳng bao giờ để bà làm.
Nhược Thủy chuyển đồ trên xe ngựa xuống, bảo con trai cầm một cái tay nải và một hộp đồ ăn.
Hắn một tay xách bao gạo, hai tay mỗi tay ôm một cái sọt, dưới nách còn kẹp hai sấp vải, bước đi nhẹ nhàng như không.
Hạ Lan vừa mới chuyển hết đồ xuống cạnh xe ngựa để tiện xách vào, liền thấy Lưu thị thong thả dắt con gái đi lướt qua người mình.
Sau đó, khi nàng hai tay xách đầy đồ, bước đi khó khăn từng bước một, thì cha con Nhược Thủy tay xách nách mang cũng nhẹ nhàng lướt qua người nàng.
Nhược Thủy đi hai ba bước đã đuổi kịp vợ con.
Lưu thị nhìn hắn: “Đưa vải đây thiếp cầm cho.”
“Không cần, chút đồ này với ta có nặng nhọc gì đâu, đừng để nàng mệt.”
Nhược Huyên nói: “Ca ca, muội khiêng hộp đồ ăn với huynh nhé!”
Nhược Huyền lập tức từ chối: “Không cần, việc nặng là để đàn ông làm, cha bảo con gái là để yêu chiều!”
Nhược Thủy hùa theo: “Tứ Lang nói đúng đấy, Huyên Bảo à, sau này tìm chồng phải tìm người giống như cha, biết không?”
Lưu thị bị sự da mặt dày của hắn làm cho trợn mắt: “Đừng nghe cha con nói hươu nói vượn!”
Nhược Thủy cãi: “Cái gì mà nói hươu nói vượn, ta đây là đang dạy con gái rượu cách chọn chồng đấy! Ít nhất cũng phải làm tốt hơn ta! Nàng xem mấy năm nay ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5019752/chuong-320.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.