Giang thị cảm thấy hai đứa cháu nhà mẹ đẻ thật sự là do chị dâu không dạy dỗ đàng hoàng, nhưng trẻ con còn nhỏ, vẫn còn cứu vãn được, bà vội khuyên giải mẹ mình: “Mẹ, Nhật và Nguyệt còn nhỏ, từ từ dạy bảo là được, chúng ta mau vào nhà đi!”
Cha Giang cũng nói: “Vào nhà, mau vào nhà!”
Hai con rể đều đến rồi, muốn dạy cháu thì cũng phải đợi con rể về rồi hãy dạy.
Nhược Giang xách một cái sọt đi vào trong nhà, Giang thị ôm hai sấp vải.
Nhược Hàng và Nhược Thuyền mỗi người xách một hộp đồ ăn và một cái tay nải.
Tưởng thị nhìn chằm chằm vào quà tết hai người mang đến.
Năm nay quà tết Nhược Giang và Giang thị mang đến nhìn chỉ nhiều hơn mọi năm hai sấp vải và một cái tay nải.
Vì bên ngoài vải có một lớp giấy bảo vệ nên không nhìn ra là vải gì, nhưng lớp giấy bọc kia nhìn qua là biết rất cao cấp, màu vàng nhạt, bên trên còn có một dấu chạm nổi chữ Cống!
Đó là cống phẩm sao? Vải vóc Hoàng thượng ban thưởng?
Tưởng thị hận không thể có đôi mắt nhìn xuyên thấu để xem đồ bên trong.
Giang Xa kéo Tưởng thị đi cuối cùng, cố ý tụt lại sau mọi người vài bước, hắn thấp giọng hỏi: “Vừa rồi bà lì xì cho hai anh em Huyên Bảo bao nhiêu?”
Ánh mắt Tưởng thị lấp lóe: “Tôi cũng không biết, tôi chuẩn bị nhiều bao lì xì, tùy tiện lấy thôi!”
Giang Xa hừ lạnh: “Bà mà không biết à?”
Giang Nhật tưởng mẹ mình thật sự không biết, nó biết, vì bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5019751/chuong-319.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.