Trương Cười Lợi nghe thấy mảnh đất hoang cửa Đông thế mà lại do nhà họ Nhược mua, kinh ngạc tột độ! Là mua hết hay chỉ một phần? Mảnh đất đó để vài năm nữa sẽ cực kỳ có giá trị.
Hôm qua chồng ả đi học về cũng bảo ả đi mua một hai trăm mẫu, tiếc là đã bán hết từ lâu, không ngờ lại rơi vào tay nhà họ Nhược!
Người nhà họ Nhược này cũng quá không biết điều, quen biết Huyện lệnh, lại quen người Bác Cổ Hiên, chắc chắn biết trước tin đào sông nên mới mua! Thân thích với nhau mà chẳng báo tiếng nào để họ đi mua chút đất. Phải biết bao nhiêu người trong thành thèm muốn có mảnh đất ở ngoại thành? Nhược Huyên và Trương Khiết cười nói vui vẻ đi về phía trước, chẳng mấy chốc đã đến tiệm bán lương thực kia.
Vì bị niêm phong nên đồ đạc bên trong đã bị dọn sạch.
Trước cửa vẫn còn dán giấy niêm phong chưa gỡ, Cổ chưởng quầy dẫn họ đi vào bằng cửa sau.
"Tiểu chủ tử, Huyên Bảo cô nương, Trương cô nương, hai vị Trương công tử, mời vào."
Trương Khiết nắm tay nhỏ của Nhược Huyên đi vào: "Huyên Bảo, đây là cửa hàng muội định mua để mở tiệm sách sao?"
"Đúng vậy." Nhược Huyên đáp lời rồi cùng Trương Khiết bước vào.
Đợi bọn trẻ vào hết, Cổ chưởng quầy mới là người cuối cùng bước vào. Trước khi vào, ông liếc nhìn về phía đường cái, mặt không cảm xúc đóng cửa lại.
Trương Cười Lợi đợi họ vào hết mới dám thò đầu ra.
Ả ta tiến lên, nhìn cánh cửa viện đóng chặt, rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5019018/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.