Sau đó bà hô to: "Nhụy tỷ nhi, biểu muội Huyên Bảo tới rồi! Các con mau ra đưa em vào chơi."
Hai vợ chồng dì cả cũng mời nàng vào nhà. Thậm chí Trương Cười Lợi (cô em chồng) nghe tin Nhược Huyên đến cũng vội vàng chạy ra.
Nhược Huyên từ chối: "Dạ không đâu, con còn phải đi xem cửa hàng, lần sau rảnh con lại đến chơi với biểu tỷ."
Sau khi dặn dò dì cả treo tranh ở đâu, nàng vội vàng lên xe ngựa rời đi.
Trương Cười Lợi nhìn người đ.á.n.h xe ngựa, cảm thấy hơi quen mắt: "Mẹ, mẹ có thấy người đ.á.n.h xe ngựa kia quen quen không?"
Bà Trương là người đã nhìn ai một lần là nhớ, con gái bà thích dạo Bác Cổ Hiên, bà từng đi cùng một lần, tiếc là đồ trong đó quá đắt, không phải thứ họ mua nổi: "Đó là chưởng quầy của Bác Cổ Hiên."
"Đúng rồi, đúng đúng, là chưởng quầy Bác Cổ Hiên, nhưng tại sao chưởng quầy Bác Cổ Hiên lại làm phu xe cho Nhược Huyên?"
Trương Cười Lợi hỏi Lưu Văn Dao: "Đại tẩu, gia đình em gái tẩu còn quen biết cả Cổ chưởng quầy của Bác Cổ Hiên sao?"
Lưu Văn Dao lắc đầu: "Chuyện này tôi không biết, lâu rồi tôi chưa gặp Văn Ngọc, không nghe cô ấy nhắc tới."
Thực ra Lưu Văn Dao có biết chút ít nguyên do, nàng từng nghe cha nói Huyên Bảo đang đi học cùng tiểu chủ nhân của Bác Cổ Hiên. Nhưng nàng sẽ không nói cho Trương Cười Lợi biết.
Cô em chồng này không phải người biết điều, lại rất giỏi trò "thấy sang bắt quàng làm họ". Nếu để cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5019015/chuong-289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.