Thứ tốt thế này không chừng là gia bảo truyền đời nhà họ Nhược. Bà Trương tự nhận mình là người biết điều, cũng không định chiếm làm của riêng, dùng xong trả lại, sau này cần thì lại mượn, dù sao cũng là chỗ thân thích.
Bà Lôi dở khóc dở cười, nhưng Huyên Bảo biết tiên thuật, con bé có lẽ thực sự giúp được dì cả nó, nên bà Lôi chỉ cười cười, không phủ nhận, để mặc đối phương hiểu lầm.
"Giờ cũng không còn sớm, cửa hàng bà cũng đang bận, chúng tôi về đây, hai hôm nữa lão Tứ vào thành sẽ mang đến cho bà."
"Được, được, không vội. Thành Nghiệp, mau mang quà Tết ra cho nhà thông gia mang về."
Có qua có lại, bà Trương cũng là người biết cư xử. Nhược gia năm nay biếu nhiều quà Tết như vậy, bà ta cũng sai người chuẩn bị thật nhiều hàng hóa trong tiệm làm quà đáp lễ. Giờ Nhược gia còn cho mượn cả gia bảo truyền đời, bà Trương lại chạy vào bảo tiểu nhị lấy mỗi thứ gạo, mì, lương thực, dầu, rượu nếp, nước tương, giấm gạo một ít.
Gạo mì mỗi loại 50 cân, dầu lạc một bình to mười cân, rượu nếp mười cân, nước tương, giấm gạo, đường trắng mỗi loại một cân, còn nhặt thêm mấy cân hải sản khô.
Trương Nghiệp Thành vốn cũng đã chuẩn bị một phần quà Tết: các loại hạt dưa, quả khô, kẹo mỗi loại mười cân; gạo mì lương thực dầu ăn, các loại đồ khô cũng chuẩn bị 50 cân, mười cân mỗi loại.
Bà Trương nhìn ra ngoài cửa: "Xe cút kít của các vị đâu? Tôi cho người mang đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5018068/chuong-281.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.