Cha con đến nơi, chưởng quầy thư phòng thấy Huyên Bảo thì rất vui: "A, Huyên Bảo hôm nay cũng đến à, lâu lắm không gặp!"
Nhược Huyên cười chào: "Chưởng quầy bá bá, lâu rồi không gặp ạ."
Nhược Thủy bê sách vào, cười nói: "Chưởng quầy, đây là số sách đợt này."
Chưởng quầy cười nhận lấy, thanh toán tiền xong xuôi mới áy náy nói: "Từ hôm nay thư phòng chúng tôi không thu sách chép tay nữa."
Nhược Thủy gật đầu: "Thư phòng đóng cửa nghỉ Tết sớm thế ạ?"
Mặt chưởng quầy thoáng vẻ lúng túng: "Không phải, là chủ nhân chúng tôi thuê rất nhiều người chép sách rồi, không thu của thư sinh bên ngoài nữa."
Nhược Thủy không nghĩ nhiều, chỉ thấy hơi tiếc, từ khi Huyên Bảo phát minh ra in chữ rời, gia đình kiếm được kha khá nhờ việc in sách. Sau này thư phòng không thu nữa là mất đi một khoản thu nhập lớn. Nhưng không sao, hắn có thể đi hỏi các thư phòng khác, chẳng lẽ tất cả đều không thu? Nhược Thủy cười nói: "Ra là vậy! Không sao đâu ạ, sau này có nhu cầu ngài cứ báo cho tôi nhé."
Chưởng quầy ánh mắt lảng tránh, Nhược Huyên liếc qua là biết ông ta đang nói dối! Nàng lặng lẽ dùng thuật đọc tâm.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Chưởng quầy cười đáp: "Được, sau này lão gia nhà tôi cần thu sách, tôi nhất định sẽ báo cho anh đầu tiên."
Không có sau này đâu, lão gia không biết kiếm đâu ra một bộ in
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5016909/chuong-275.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.