Hai ngày trước Tết ông Táo, Nhược Thủy phải đi giao sách cho thư phòng, tiện thể đón bọn trẻ ở học viện võ thuật và thư viện về nhà nghỉ Tết. Từ ngày mai, thư viện bắt đầu nghỉ, mãi đến sau rằm tháng Giêng mới khai giảng lại.
Từ khi nhà mua xe ngựa, Nhược Huyên bận rộn chuyện đồng áng suốt, chưa được ngồi lần nào. Trong nhà, trừ bà Lôi, ai cũng đã từng ngồi thử. Hôm nay hai bà cháu cuối cùng cũng có dịp ngồi xe ngựa.
Bà Lôi vốn không định vào thành, nhưng chưa được ngồi xe ngựa nhà mình bao giờ, con trai, cháu trai, con dâu ai cũng giục bà ngồi thử cho biết, tiện thể nhân dịp cuối năm vào thành sắm ít đồ tết, bà mới chịu đi.
Từ thôn xuất phát, chưa đến một khắc đã tới ngoài cửa thành. Hôm nay là phiên chợ huyện, lại là dịp cuối năm nên trong thành rất đông người. Đánh xe ngựa đi quả thực còn chậm hơn đi bộ!
Đặc biệt là lúc này trên đường phố, người ta không biết vì sao lại đổ xô chạy về một hướng.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Bà Lôi vén rèm xe, nghển cổ nhìn dòng người hối hả, "Có chuyện gì thế nhỉ?"
Nhược Huyên người nhỏ, đứng lên cũng chẳng thấy gì, nhưng nàng nghe thấy! Rất nhanh, qua lời bàn tán của mọi người, nàng đã biết chuyện gì đang xảy ra. Nhược Huyên còn ngửi thấy mùi m.á.u tanh thoang thoảng trong không khí: "Chắc là người của Trung Dũng tướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5016044/chuong-274.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.