Chủ yếu là vì ông nghĩ rằng, mới một hai ngày đầu, bọn trẻ còn ham chơi, sẽ thấy vui mà không biết mệt.
Nhưng nếu tham gia cả một vụ mùa, từ làm cỏ, trừ sâu, bón phân đến gặt hái, phơi phóng, xay xát, bọn trẻ mới thực sự thấm thía đạo lý "hạt gạo là hạt ngọc trời", biết quý trọng công sức lao động. Như vậy mới học được nhiều điều hơn!
Đương nhiên, Hàn lão cũng nhận ra kiến thức nông nghiệp của mình còn hạn hẹp, nên cũng hạ quyết tâm tham gia toàn bộ quá trình. Trồng xong lúa nước sẽ trồng cây ăn quả, xong cây ăn quả sẽ trồng d.ư.ợ.c liệu. Dù sao mấy đứa trẻ này đi học cũng không phải chỉ để thi khoa cử, sau này lớn lên làm quan nhờ ân đức tổ tiên, hiểu biết thêm việc đồng áng, thấu hiểu nỗi khổ của bá tánh cũng là điều tốt.
Ngày hôm sau, Khang Nghi quận chúa tỉnh dậy, biết được chương trình học sắp tới ngày nào cũng phải xuống ruộng, hơn nữa còn phải tham gia cả quá trình làm cỏ, trừ sâu, bón phân, gặt hái, nàng sợ quá, chẳng cần Hiên Viên lão phu nhân sắp xếp, tự mình nằng nặc đòi về kinh. Mặc cho bà v.ú dỗ dành thế nào cũng không nghe.
Hiên Viên lão phu nhân lập tức cho người đưa nàng về kinh thành.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Đợi xe ngựa hộ tống Khang Nghi quận chúa xuống núi, bà thở phào nhẹ nhõm: "Trước kia ở trong cung không nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5016042/chuong-272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.