Bà Lôi giật mình: "Gì cơ? Còn mua hai ngàn lượng bạc tiền đất hoang nữa á?"
Nhược Huyên hào hứng: "Đúng ạ! Hôm nay đúng là một ngày tài vận hanh thông!"
Cả nhà: "..."
Ngày hôm sau, Nhược Huyên tỉnh dậy lại lén đi thi triển một thuật trị liệu nhỏ cho con Hãn huyết bảo mã, cho nó ăn ít cỏ hiên rồi mới đi học.
Sau đó mọi người dậy thì phát hiện con ngựa đã có thể đứng lên được.
Những ngày tiếp theo, con ngựa ngày càng có tinh thần, ăn uống cũng nhiều hơn, màu lông ngày càng bóng mượt, cả nhà đều vui mừng khôn xiết. Đặc biệt là mấy đứa trẻ, ngày nào cũng chạy đi tìm cỏ cho ngựa ăn. Nhưng chúng cũng chỉ chơi được hai ba ngày, sau đó liền đến thư viện tham gia kỳ thi nhập học, và đều thành công vượt qua, chính thức bắt đầu đi học ở thư viện.
Nhược Chu ba ngày sau cũng chính thức đến học viện võ thuật Đăng Phong báo danh, bái Sơn trưởng học viện Đăng Phong làm sư phụ, lại thành ra cùng một sư phụ với Nhược Huyên.
Tất cả trẻ con đều đi học, trong nhà bỗng chốc yên tĩnh hẳn. Người nhà họ Nhược ban đầu còn chưa quen, nhưng họ phải bận rộn in sách cho xong để giao cho các thư viện đã đặt hàng, lại phải làm đất chuẩn bị cấy mạ. Không có trẻ con ở nhà, không cần lúc nào cũng phải trông chừng, cả nhà lại thấy tiện lợi hơn nhiều.
Cứ thế mỗi người một việc bận rộn suốt một thời gian, giao xong sách thì tiết Đông chí cũng sắp đến, mạ ngoài ruộng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5016038/chuong-268.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.