Nhược Hải nhận lấy hộp điểm tâm trong tay Nhược Huyên đặt lên xe ngựa, tiện thể tiễn đối phương ra ngoài.
Nhân lúc không có ai, Nhược Huyên vội vàng thi triển một tiên thuật chữa trị nhỏ cho con Hãn huyết bảo mã.
Con ngựa này quả thực sắp c.h.ế.t, Nhược Huyên ngồi xổm xuống nhẹ nhàng vuốt ve thân ngựa.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Trên người nàng có hơi thở cỏ cây, ngựa là loài ăn cỏ, hơi thở của nàng cũng có tác dụng chữa lành cho nó. Dưới sự vuốt ve của Nhược Huyên, con ngựa như được từ từ rót vào sinh khí, vốn dĩ không mở nổi mắt, đột nhiên cảm thấy cơ thể như được bao bọc bởi một luồng khí ấm áp, rất dễ chịu, nó mở mắt ra, trong mắt lóe lên chút sức sống.
Lát sau, nó cảm thấy cơ thể thoải mái hơn nhiều, có thể cử động được, bốn chân nó giật giật muốn đứng dậy, nhưng vì đã nhịn ăn quá lâu, không còn chút sức lực nào.
Động vật đều có linh tính, con ngựa mở to mắt nhìn Nhược Huyên, trong mắt ánh lên vẻ cầu khẩn.
Nhược Huyên biết nó đói, cũng biết nó đang cầu xin nàng cứu nó: "Ta hết linh lực rồi, ngày mai ta sẽ giúp ngươi chữa trị tiếp, ngươi sẽ không sao đâu."
Một cái tiên thuật nhỏ đã tiêu hao hết linh lực trên người nàng rồi!
Nhược Huyên lấy một ít cỏ hiên từ túi Càn Khôn ra bón cho nó. Con ngựa cảm nhận được loại cỏ này không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5016037/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.