Hàn lão thu hết những hành động nhỏ của lũ trẻ vào mắt nhưng không nói ra, ông chỉ nói tiếp: "Thuật nghiệp hữu chuyên công, chữ của lão phu cũng không tính là quá tốt. Thư pháp đại thành giả đương đại là Hình lão và Diêm lão, sau này có cơ hội ta sẽ tìm hai cuốn vở tập viết của nhị lão cho các con thưởng thức học tập."
"Nhưng nét chữ nết người, chữ của mỗi người đều không giống nhau, cũng không cần phải giống nhau. Tập viết theo vở của người khác, chủ yếu là học cách vận dụng ngòi bút, làm sao để khi đặt bút trong lòng đã có hình, chứ không phải để các con viết ra chữ giống hệt người khác. Các con chỉ cần nhớ kỹ chữ cần có đủ gân cốt huyết nhục, luyện nhiều viết nhiều, đến khi vận bút như bay thì sẽ viết ra được chữ đẹp của riêng mình."
"Tiếp theo, các con hãy luyện chữ trong nửa canh giờ. Luyện xong nộp lên cho lão phu xem qua."
Nửa canh giờ? Điều này không mấy tốt đẹp nha, Yến Kiều Kiều méo xệch mặt.
Nhược Huyên cũng thấy không ổn, vừa nãy giờ nghỉ, anh trai lên núi nói với nàng là Trương Khiết và Tiết Giai Kiệt đã đến, đến rủ nàng lên núi săn thú.
Luyện nửa canh giờ, chẳng phải bắt Trương Khiết bọn họ chờ lâu sao?
Nhược Huyên: "Tiên sinh, luyện xong chữ có thể tan học sớm không ạ?"
Hàn lão: "Chữ luyện tốt thì có thể tan học sớm."
Mắt Nhược Huyên sáng lên: "Tiên sinh, thế nào mới tính là viết tốt ạ? Con muốn tan học sớm, con có bạn đến chơi."
Hiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5015824/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.