"Tuy ta là phu nhân tướng quân, nhưng học viện Đăng Phong không phải chỗ tầm thường, ta cũng không dám chắc giúp mày báo danh thành công. Nhưng nếu lần này không được, về ta sẽ bảo người viết cho mày một phong thư giới thiệu khác, chiều mày đợi ở cổng thư viện, ta cho người mang tới cho mày, mày lại vào báo danh."
Nhược Chu cứ thế đi thẳng, một chữ cũng không muốn nói với bà ta.
Chu thị thấy vậy vọt lên chắn đường hắn: "Chú Trương của mày trưa nay chưa chắc đã về, nếu không về thì không viết thư giới thiệu được. Lỡ học viện Đăng Phong rồi thì ta bảo ông ấy viết thư giới thiệu sang học viện khác cho mày. Tiền nhập học ta giúp mày một nửa, nhưng chỉ cho một lần này thôi, sau này mày phải tự lo liệu. Yên tâm, học sinh ưu tú trong trường được miễn học phí đấy."
Nhược Chu lạnh lùng: "Không cần, tránh ra!"
Chu thị cảm thấy Nhược Chu cũng cứng đầu y như Nhược Hải, sĩ diện hão để thân chịu khổ, không biết biến thông, bà ta tức giận nói: "Tiền tiêu vặt của ta cũng không nhiều, ta đã cố hết sức rồi. Cơ hội bày ra trước mắt thì phải biết nắm lấy. Ngày thường ta không ra ngoài được đâu, bỏ lỡ cơ hội này là mày làm chân đất cả đời đấy."
Nhược Chu mặt lạnh lách qua bà ta, đi thẳng.
Chu thị tức anh ách: "Đúng là đồ không biết tốt xấu, ta cho cơ hội không biết quý trọng còn thái độ với ta. Ta chống mắt lên xem Nhược gia, xem ông bố điên của mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5015817/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.