Bà ta nhíu mày, chần chừ một chút rồi bước tới.
Chu thị sai hạ nhân đi xếp hàng, bảo con trai Trương Đình ngồi trên xe ngựa đợi, rồi một mình đi đến trước mặt Nhược Chu.
Nhược Chu thấy có người đến gần, theo bản năng liếc nhìn một cái, sau đó liền thờ ơ dời mắt đi chỗ khác.
Chu thị bị thái độ coi như không khí của hắn chọc giận: "Mày thái độ gì đấy hả? Thấy mẹ ruột cũng không biết mở mồm chào một câu à?"
Nhược Chu nhếch mép cười châm chọc, thầm nghĩ: Mẹ ruột? Hắn có sao? Tuy Nhược Chu không nói gì, nhưng biểu cảm đầy vẻ mỉa mai của hắn đã hoàn toàn chọc giận Chu thị!
Chu thị vung tay tát một cái, tiếng "bốp" vang lên giòn giã!
Bất ngờ bị đánh, Nhược Chu sững sờ!
Từ nhỏ hắn tuy không có mẹ, cha lại điên dại, nhưng ở trong nhà, tổ mẫu yêu thương, thúc thẩm coi như con đẻ, em út có gì hắn cũng chưa từng thiếu, thậm chí vì là anh cả nên còn được phần nhiều hơn. Hắn nào đã từng bị ai đánh?
Bà ta dựa vào cái gì mà đ.á.n.h hắn?
Nhược Chu lạnh lùng nhìn bà ta.
Người xếp hàng cách đó không xa đều quay lại nhìn.
Chu thị thấy mọi người nhìn mình chằm chằm, mặt đỏ tía tai, vừa xấu hổ vừa tức giận: "Mày đúng là đồ không biết xấu hổ, đồ vô giáo dục! Nhà họ Nhược dạy mày thế đấy hả?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại truyentop.net -
Sự giáo d.ụ.c ngấm vào xương cốt khiến hắn không dễ dàng động thủ đ.á.n.h phụ nữ, Nhược Chu nắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5015816/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.