Đáng tiếc, vẫn không đủ!
Quá ít so với biển lửa đang bùng phát!
Gió thu gào thét, càng thổi lửa càng to.
Ban đầu chỉ là một đống lửa nhỏ, dưới sự trợ giúp của gió thu, nó nhanh chóng bùng lên, lan rộng thành một mảng nhỏ, rồi thành một mảng lớn...
Những tàn tro mang theo đốm lửa bị gió cuốn bay lên không trung. Có cái tắt ngấm giữa trời, có cái rơi xuống đất lóe lên rồi tắt, nhưng cũng có cái rơi vào đống lá khô, cỏ khô, ấp ủ rồi từ từ bốc khói...
Lúc này, không biết ai hô lên một tiếng thất thanh: "Bên kia cũng cháy rồi!"
Sau đó, những tiếng kêu hoảng hốt thi nhau vang lên như nấm mọc sau mưa: "Đầu kia cũng cháy rồi!" "Chỗ đó, chỗ đó cũng cháy nữa!" ...
Chỉ trong nháy mắt, cả ngọn núi hoang chìm trong biển lửa, ngọn lửa lan tràn khắp nơi, càng lúc càng dữ dội!
Thôn dân đều sợ đến ngây người, vội vàng tản ra bốn phía để dập lửa!
Trương Khiêm thở hồng hộc chạy tới: "Huyên Bảo, ở đây nguy hiểm lắm, muội mau xuống núi đi! Để ta dập lửa cho!"
Nhược Hàng cũng chạy lên theo.
Trương Khiêm nói với Nhược Hàng: "Hai người các đệ còn nhỏ, mau xuống núi đi! Hàng ca nhi, đệ đưa Huyên Bảo xuống núi, cẩn thận một chút!"
Nhược Huyên cương quyết: "Muội không sợ, muội khỏe lắm, biết dập lửa mà, không sao đâu! Khiêm ca ca, huynh đưa nhị ca của muội xuống núi đi, nhị ca người nhỏ thó, ở đây chỉ vướng chân vướng tay thôi."
Nhược Hàng: "..."
Rốt cuộc là ai nhỏ hơn, ai vướng chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5015805/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.