Nhược Hàng không yên tâm về em gái, bảo hai em trai đi báo tin còn mình cũng đuổi theo.
Trương Khiêm mới nói được hai câu, lúc chạy ra thì thấy Nhược Huyên đã chạy được một quãng rất xa!
Hắn tăng tốc hết cỡ nhưng thế nào cũng không đuổi kịp.
Đôi chân ngắn của Huyên Bảo rốt cuộc làm sao mà chạy nhanh như vậy? Dưới lòng bàn chân nàng gắn Phong Hỏa Luân à? Nhược Huyên trong nháy mắt đã chạy tới chân núi hoang, múc một thùng nước ở bờ sông rồi xông lên.
Thôn dân trên núi cũng đã chạy đến chỗ ngọn núi đang cháy!
Lão Chân vẫn còn đang cầm cái bật lửa đi phóng hỏa khắp nơi.
Vĩnh Phúc lớn tiếng chỉ huy mọi người: “Mọi người mau dập lửa đi!”
“Ai chạy nhanh thì về nhà lấy thùng gỗ dập lửa! Trẻ con và người già mau xuống núi!”
Quảng Tài: “Ai có cuốc? Cuốc một cái rãnh ngăn lửa, cố gắng cuốc rộng ra một chút để ngăn lửa lan tràn!”
“Cây cối, chặt bỏ cây cao ở gần đó trước đi!”
“Mau cuốc đất núi hất vào dập lửa!”
...
Hai người lớn tiếng chỉ huy. Thôn dân người thì chạy về thôn lấy thùng nước, người chặt cây, người cuốc rãnh, người đào đất...
Lão Chân còn chưa biết tính nghiêm trọng của sự việc, hắn đốt lửa lung tung, quay đầu thấy mọi người chạy tới dập lửa thì vội vàng chạy ra la lối om sòm: “Dập cái gì mà dập, lão t.ử đang khai hoang làm cỏ! Ngọn núi này lão đầu t.ử ta bao thầu rồi! Các người đừng hòng tranh cướp! Mau cút về ngọn núi bên kia mà khai hoang!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5015804/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.