Nàng biết tam tỷ bỏ trốn cùng thợ săn Hà Đại Dũng ở thôn bên cạnh, chỉ là đã hai ba năm nay không có tin tức gì, cũng không biết hiện tại sống thế nào.
Nhưng mà, nghĩ đến chắc chắn là tốt hơn ở nhà rồi!
Anh Hà biết săn thú, tam tỷ lại là người có mục tiêu rõ ràng và biết quản gia.
Chân Nghi nhớ lại trước kia Chân Mai rất biết kiếm tiền, kiếm được đồng nào luôn lén giữ lại một phần, đây cũng là vốn liếng để lúc đó tỷ ấy có thể chạy trốn trong đêm.
Chân Nghi đột nhiên ngẩn ra, Nhược Thủy ca bảo mình đi khai hoang, trả tiền công cao như vậy, lại đột nhiên nhắc tới tam tỷ, anh ấy là đang ám chỉ mình điều gì, hay là muốn cho mình vốn liếng để thoát khỏi cảnh khốn cùng hiện tại? Người Nhược gia đều là người tốt!
Chân Nghi bị Nhược Thủy gián đoạn như vậy, cũng đã không còn ý định nguội lạnh vừa rồi.
Cùng lắm thì, nàng cũng giống như tam tỷ, bỏ trốn!
Tuy nàng không có người để bỏ trốn cùng, nhưng tam tỷ từng nói với nàng sẽ đi đâu, đến lúc đó nàng có thể đi nương nhờ tam tỷ.
Nghĩ thông suốt rồi, Chân Nghi múc đầy thùng nước, sau đó gánh nước về nhà.
Nhược Thủy nói những lời đó cũng không phải xúi giục Chân Nghi bỏ trốn theo trai, hắn chỉ muốn nói cho nàng biết, nhân sinh có rất nhiều đường lui, nàng có tay có chân, không cần phải đi vào tuyệt lộ.
Cùng lắm thì đi luôn là xong!
Cuộc sống nơi nơi đều tràn ngập khả năng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5002478/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.