“Đúng thế, chắc chắn là chúng ta không biết dính phải dịch độc trùng ở đâu đó nên mới bị!”
“Nếu đã như vậy thì thôi! Các người tự về nhà đi!” Nhược Thủy buông hai tay ra, làm hai người trực tiếp ngã sấp mặt xuống đường.
Hắn vỗ vỗ tay, sải bước đi về nhà!
Dám lừa gạt tống tiền Nhược gia, lần sau hắn sẽ ném bọn họ vào vùng núi hẻo lánh cho coi!
Nhược Thủy đột nhiên buông tay, vợ chồng lão Chân không kịp đề phòng ngã sấp mặt xuống đất, gặm một miệng bùn, răng cũng bị va đến lung lay!
Hai người vội vàng bò dậy, nhìn bóng dáng Nhược Thủy nghênh ngang rời đi, muốn mắng lại không dám mắng, muốn ăn vạ lại không dám ăn vạ, chỉ dám ở trong lòng hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà họ Nhược.
Lão Chân lắc đầu, thôi bỏ đi, mấy huynh đệ nhà họ Nhược đều không dễ chọc, Chân Nghi vẫn là đừng gả vào Nhược gia thì hơn!
Vợ chồng bọn họ không nắm thóp được Nhược gia!
Vẫn là gả con gái cho con trai Triệu đồ tể đi!
Chỉ là có chút luyến tiếc đầy sân đồ ban thưởng kia của Nhược gia...
Chân Nghi đi ra bờ sông gánh nước về nấu cơm chiều và đun nước tắm, vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng này.
Là cha mẹ nàng thấy Nhược gia được Hoàng thượng ban thưởng, lại mặt dày mày dạn dính lấy, sau đó bị người ta ném ra ngoài chứ gì!
Lần này bọn họ không biết lại muốn bao nhiêu sính lễ đây? Có cha mẹ như đỉa đói liều mạng hút m.á.u người khác thế này, gả cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5002477/chuong-206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.