Hiên Viên Khuyết nhắc nhở: "Không cần chữa khỏi hoàn toàn, vết thương sâu thì cho lành sáu bảy phần, giữ lại vết thương ngoài da là được."
Hiên Viên Khuyết sống hàng vạn năm, kiến thức rộng rãi, biết bệnh phong đòn gánh (uốn ván) rất nhiều khi là do đồ sắt rỉ sét gây ra. Vết thương nông còn đỡ, vết thương sâu đa phần sẽ dẫn đến uốn ván, nghiêm trọng có thể mất mạng.
Những đứa trẻ này đều vô tội, qua ngày mai là có thể về nhà, mà bệnh uốn ván thời gian ủ bệnh dài, vẫn là nên giúp bọn chúng xử lý vết thương trước cho tiện.
Nhược Huyên liền chữa trị sơ qua rồi thu tay lại, sau đó nàng thả thần thức ra bắt đầu thăm dò bốn phía.
Nàng phát hiện bọn họ giờ phút này đang ở trong núi sâu.
Cách đó một dặm, có một cái hang động. Trong động có bảy đứa trẻ nằm trên mặt đất, mặt không còn chút máu, hơi thở thoi thóp, mạng sống như ngàn cân treo sợi tóc.
Một lão giả tóc bạc mặt hồng hào đang vẽ bùa tà đạo xung quanh hang động.
Trong góc có một con ch.ó đen đang nằm rạp xuống.
Con ch.ó đen đột nhiên ngước mắt nhìn về phía này, Nhược Huyên suýt nữa thì chạm mắt với Ma Tôn, sợ tới mức nhanh chóng thu thần thức về: "Hiên Viên ca ca, hình như muội nhìn thấy Ma Tôn, Ma Tôn dường như đang nhập vào người một con chó!"
"Ừ." Hiên Viên Khuyết đang nhắm mắt tu luyện, nhàn nhạt đáp một tiếng.
Nhược Huyên bị Ma Tôn dọa cho giật mình, cũng không dám dò xét nữa, vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/4946668/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.