Lưu thị nghe vậy dở khóc dở cười, con bé này ăn đồ bên ngoài xong liền chê cơm mẹ nấu. Nhưng đồ ăn ở tửu lầu bỏ bao nhiêu gia vị hương liệu, sao có thể so với cơm nhà chỉ có chút dầu muối? Nàng giả vờ giận dỗi: "Không thích ăn thì sau này mẹ không nấu cho con ăn nữa!"
Nhược Huyên lập tức đổi giọng: "Con sai rồi, cơm mẹ nấu là ngon nhất!"
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Trong nhà này, cơm mẹ nấu đúng là ngon nhất, không sai chút nào.
Lưu phu t.ử bị cô cháu ngoại mồm miệng lanh lợi, hoạt bát đáng yêu chọc cười, trừng mắt nhìn con gái: "Làm mẹ kiểu gì thế? Con gái mà cũng bắt nạt."
Lưu thị: "Quả nhiên con gái gả chồng như bát nước đổ đi, có cháu ngoại rồi thì con gái ruột cũng hết chỗ đứng! Tướng công, chúng ta về nhà thôi! Cha em không cần em nữa rồi!"
Lưu thị ôm cánh tay Nhược Thủy làm bộ muốn bỏ đi!
Lưu thị chỉ có về nhà mẹ đẻ mới lộ ra tư thái con gái nhỏ như vậy.
Nàng mất mẹ từ nhỏ, cha và chị cả sợ nàng thiếu tình thương của mẹ nên yêu thương gấp bội, bù đắp cả phần của mẹ. Nàng cứ làm nũng là cái gì cũng được! Điều này tạo thành thói quen từ nhỏ cứ ở trước mặt cha là thích làm nũng.
Đương nhiên Lưu thị làm vậy cũng là muốn dỗ Lưu phu t.ử vui, muốn thân thiết với cha mình hơn chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/4945433/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.