"Thế chẳng phải là một lượng rưỡi bạc sao? Thế này cũng quá đắt rồi? Con có bị người ta lừa không đấy? Lưu phu tử, ông giúp tôi thẩm định xem, vải này có đáng cái giá đó không?"
Đúng lúc này, Nhược Thủy đẩy chiếc xe đầy ắp đồ đạc đi vào từ cửa hông, hai cái hộp đồ ăn ba tầng của Thiên Hương Lâu cùng một chiếc chăn bông mới tinh đặc biệt bắt mắt.
Cái vỏ chăn bông kia được làm bằng gấm vóc, dù mắt có mù thì liếc qua cũng thấy tốt hơn súc vải trong tay Hạ Lan không biết bao nhiêu lần!
Lưu thị vui vẻ gọi: "Cha, con đã về!"
Nhược Thủy cũng cao hứng hô một tiếng: "Cha! Con đưa Huyên Bảo tới đây ạ!"
Nhược Huyên tai thính mắt tinh, đã sớm nghe thấy cuộc đối thoại của họ, nàng lớn tiếng nói: "Ông ngoại, Huyên Bảo đến rồi! Mẹ con làm cho ông một cái chăn bông, mẹ bảo màu vải này hơi trầm, không biết ông có thích không? Ông xem có thích không ạ?"
Xe đẩy tay đến gần, dừng lại trước mặt mọi người. Vợ chồng Hạ phu t.ử và Dương Kỳ Tương nhìn một xe đầy ắp đồ đạc, trong mắt đều lóe lên vẻ kinh ngạc.
Chiếc chăn gấm bọc vải lụa kia, Hạ Lan từng thấy ở tiệm vải, nghe nói là vải từ kinh thành chuyển tới, giá đến mười lượng bạc một trượng.
Còn có mấy hộp thức ăn tinh xảo của Thiên Hương Lâu kia nữa, bên trong không biết đựng món gì, nhưng đã là đồ ăn của Thiên Hương Lâu, dù chỉ là rau xanh cũng mấy chục văn một đĩa, chẳng có món nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/4945432/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.