Hiên Viên Khuyết nhắm mắt tu luyện cũng có thể cảm nhận được đóa hoa bên cạnh đang phấn khích đến mức khoa tay múa chân.
Chưa từng thấy đóa hoa nào thích nghe chuyện bát quái như vậy.
Nghe chuyện xong, Nhược Huyên quay sang hỏi người bên cạnh - kẻ sống cả vạn năm mà chẳng hứng thú với điều gì, không nhiễm chút khói lửa phàm tục: "Hiên Viên ca ca, vì sao huynh lại giúp Chu thị đỡ bớt chút thiên lôi?"
Đạo thiên lôi đó dù không đ.á.n.h Chu thị thành tro bụi thì cũng sẽ khiến bà ta trở thành một cái xác sống.
Hiên Viên Khuyết mắt cũng không mở, thản nhiên đáp: "Kẻ làm phép kia đạo hạnh chưa đủ cao thâm, không làm được chuyện nghịch thiên cải mệnh, sau lưng hắn nhất định còn có người. Muội chẳng phải muốn tìm con ch.ó kia sao, giữ lại cái mạng cho bà ta thì bà ta mới có thể liên lạc với kẻ đứng sau."
Điều Hiên Viên Khuyết không nói ra là, hắn không phải giúp bà ta đỡ thiên lôi, hắn chỉ giữ đạo thiên lôi đó lại trên người bà ta, để bà ta từng giây từng phút đều phải chịu đựng nỗi đau đớn như bị sét đánh.
Đương nhiên lời này hắn sẽ không nói cho nàng biết, tránh dạy hư trẻ con.
Nhược Huyên nhớ tới con ch.ó điên kia, không nhịn được hỏi: "Hiên Viên ca ca, con ch.ó điên đó là Ma Tôn chuyển thế sao?"
Hiên Viên Khuyết nghe vậy liền mở mắt: "Cũng không hẳn, Ma Tôn không phải chuyển thế thành chó, chỉ là một tia tàn hồn của hắn bị giam cầm trên người một con ch.ó điên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/4913794/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.