Nơi đông người dễ nghe ngóng tin tức, Trương huyện lệnh liền đi tới, liếc mắt một cái là nhận ra ngay Huyên Bảo.
Huyên Bảo cũng nhìn thấy hắn, liền hoa tay múa chân ra sức vẫy bàn tay nhỏ bé: "Huyện..."
Trương huyện lệnh vội đưa ngón trỏ lên miệng, ra hiệu cho Huyên Bảo đừng tiết lộ thân phận của hắn.
Huyên Bảo thấy rồi, nhưng nàng đâu có hiểu ý ——
Thế là tiểu Huyên hoa tựa như đóa hoa loa kèn nở rộ trong gió nhẹ, càng nhiệt tình, càng dõng dạc hô to một tiếng: "Huyện lệnh đại nhân ngài tới rồi! Là tới mua Cô Duẩn sao?"
Cả sân bỗng chốc im phăng phắc!
Trương huyện lệnh: "..."
Nhược Huyên mới nhớ ra, gặp Huyện lệnh đại nhân hình như phải hành lễ nha!
Nàng dùng sức nhét túi tiền vào trong n.g.ự.c (gần đây béo lên, quần áo hơi chật, nhét hơi khó),vất vả lắm mới nhét vào được, người nhỏ xíu mới ra dáng hành lễ: "Dân nữ bái kiến Huyện lệnh đại nhân!"
Lúc này Nhược Thủy và Nhược Hà cũng phản ứng lại, vội vàng kéo trưởng thôn tiến lên hành lễ: "Thảo dân tham kiến Huyện lệnh đại nhân!"
Các thôn dân khác dù có ngốc đến đâu, cũng theo bản năng nhao nhao quỳ xuống cao giọng hành lễ.
Trương huyện lệnh thấy bá tánh quỳ đầy đất, cố nhịn không đưa tay đỡ trán. Tiểu nha đầu không phải rất thông minh sao? Sao lại hô toáng lên thế? Hắn vội nói: "Mọi người không cần đa lễ!"
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/4906785/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.