Trứng vịt trời to hơn trứng ba ba nhiều, khó tìm hơn ấy chứ! Bởi vì người trong thôn đều đi tìm trứng vịt trời, nên giờ trứng vịt trời gần như không tìm thấy nữa. Hơn nữa hiện tại trứng ba ba cũng bị bọn họ nhặt gần hết rồi, cũng chưa chắc đã có.
“Huyên Bảo, chỗ nào có trứng vịt trời?”
Nhược Huyên liền vươn ngón tay mũm mĩm chỉ mấy chỗ xa gần khác nhau:
“Chỗ kia có, chỗ kia cũng có, còn có...”
Lúc này, mấy huynh đệ chẳng còn lo ướt người nữa, thi nhau cởi giày, xắn ống quần, xách giỏ lội xuống nhặt trứng vịt. Chỉ là chẳng ai đồng ý cho Nhược Huyên xuống cả.
Nhược Huyên đành phải đứng trên bờ, chỉ điểm giang sơn, bảo cho các anh biết trứng vịt ở đâu.
“Đại ca, đi về phía trước mười bước nữa!”
“Nhị ca, đi tiếp nửa trượng nữa...”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
...
Đợi các anh nhặt xong trứng vịt, nàng còn nhân cơ hội làm một cái tiên thuật, khiến mấy con vịt trời không thể cử động được.
“Đại ca, huynh đi về phía trước một trượng nữa, chỗ kia có con vịt trời...”
“Tam ca, huynh đi sang phải...”
...
Đến khi Lôi bà t.ử và Lưu thị thấy bọn trẻ mãi không về nhà đi tìm tới nơi, mấy đứa trẻ đã nhặt đầy ba giỏ trứng vịt, bắt được bốn con vịt trời! Lũ trẻ phấn khích khoe:
“Bà nội, bọn cháu nhặt được nhiều trứng vịt lắm!”
“Bà nội, bọn cháu bắt được cả vịt trời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/4902741/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.