Quanh thôn đều là núi, trẻ con nhà nào trong thôn cũng đều ra chân núi chơi. Trẻ con miền núi mà, lớn lên giữa núi rừng, mấy đứa nhỏ lại hiểu chuyện, chẳng có gì phải lo lắng, Nhược Thủy liền dừng xe, dặn dò một câu:
“Đừng có chạy sâu vào trong núi đấy! Các con chăm sóc Huyên Bảo cho tốt.”
“Biết rồi ạ!”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Mấy đứa trẻ đáp lời rồi nhảy xuống xe, như bầy chim non vừa sổ lồng, loáng cái đã chạy xa tít! “Huyên Bảo, chúng ta đi nhặt trứng ba ba trước nhé.” Nhược Huyền nói.
Mấy huynh đệ phát hiện từ sau trận lụt năm ngoái, bãi cát ven hồ thường xuyên nhặt được trứng ba ba, có khi một ổ được tới hai ba mươi quả, lũ trẻ trong thôn đều chưa phát hiện ra, chỉ có mấy anh em bọn họ biết. Đương nhiên, cũng là vì người lớn trong thôn ít khi cho con cái ra ven hồ chơi, lần nào đi cũng bị đ.á.n.h đòn, nên người trong thôn mới không phát hiện ra.
“Vâng ạ.”
Mấy đứa trẻ vội vàng chạy về phía cái hồ lớn đằng xa. Vẫn là Nhược Chu lớn tuổi nhất, tính tình điềm đạm, xách ba cái giỏ trống đuổi theo. Hồ lớn nằm khá xa, phải đi qua một vùng đất ngập nước mọc đầy cỏ, Nhược Huyên đi theo sau các ca ca chạy qua vùng đất này thì đột nhiên dừng bước.
Nhược Chu vẫn luôn theo sát phía sau Nhược Huyên, thấy nàng dừng lại không khỏi hỏi:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/4902740/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.