Hắn tuy tự tin vào chú giải của mình và nhị ca, nhưng cũng biết tự lượng sức mình. Quân t.ử ái tài, thủ chi hữu đạo, hắn có thể hố tiểu nhân, nhưng không thể hố quân tử. Đặc biệt đối phương lại là một thiếu niên trạc tuổi cháu đích tôn của hắn. Ngộ nhỡ hắn bỏ hai trăm lượng mua về bị cha mẹ mắng thì không hay.
Nhược Huyên lườm cha mình một cái, sau đó nói:
“... Ca ca, cha muội nói hươu nói vượn đấy, huynh đừng tin nhé!”
Sao ông trời lại sắp xếp cho nàng một người cha ngốc thế nhỉ? Hai cuốn sách này là sách bình thường sao? Hắn tưởng chú giải hắn viết vào chỉ là cách giải thích của hắn thôi à? Đó là của Văn Khúc Tinh Quân đấy! Sách có thể không đáng một trăm lượng? Một lượng bạc mua sự chỉ điểm của Văn Khúc Tinh Quân, ngài ấy sẽ hộc m.á.u mất! Tiểu thúc nói đúng, có tiền không kiếm là kẻ ngốc! Cha nàng chính là kẻ ngốc đó!
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Nhược Thủy: “...”
Nếu không phải quá thất lễ, Trương Khiêm lại không nhịn được cười rồi! Hắn cố nhịn cười cung kính nói:
“Tiền bối quá khiêm tốn rồi! Giải thích của tiền bối độc đáo, dẫn dắt người đọc vào cảnh giới tuyệt diệu, khiến người ta tỉnh ngộ, đối với vãn bối vô cùng hữu ích, một trăm lượng một cuốn cũng là rẻ, sách này cực kỳ giá trị.”
Trương Khiêm không nói lời khách sáo, chú giải trong sách hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/4902730/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.