Nhược Huyên học theo dáng vẻ của La Văn Chính khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt khinh thường nhìn hai người bọn họ từ đầu đến chân:
“Coi như mắt ngươi chưa mù, nhìn ra được cha ta giỏi hơn các ngươi, có thể làm thầy các ngươi. Tuy các ngươi trông không thông minh lắm, ta sợ các ngươi mua về sẽ làm hỏng sách cha ta cực khổ chép, nhưng nếu ngươi thật lòng muốn mua, coi như khai trí cho ngươi vậy! Giá hữu nghị một trăm lượng một cuốn, hai cuốn tổng cộng hai trăm lượng, cảm ơn! À đúng rồi, ngươi là thật lòng muốn mua nhỉ? Đã là thật lòng mua thì sẽ không chê đắt đâu, đúng không, ngốc thúc thúc?”
Câu cuối cùng, Nhược Huyên nói với La Văn Chính, giọng điệu y hệt câu “Đúng không, Nhược huynh” mà hắn ta nói lúc trước! Cả đoạn văn không thừa không thiếu một chữ, cũng đúng năm câu! “Phụt!” Trương Khiêm vội vàng che miệng, nhất thời không nhịn được, thất lễ quá!
Thật sự là tiểu muội muội học giống quá, quả thực là y như đúc. Huyên Bảo nhỏ xíu, trông như cục bột nếp, học người lớn nói chuyện như vậy không những không khiến người ta phản cảm mà ngược lại còn thấy rất đáng yêu, tim Trương Khiêm mềm nhũn.
Mấy huynh đệ Nhược Chu vốn đang tức giận, nhưng bọn họ đều không biết c.h.ử.i người, chỉ biết trừng mắt giận dữ, giờ phút này đều không nhịn được cười. Huyên Bảo lợi hại quá! Mắng hay lắm!
Nhược Thủy vốn định châm chọc vài câu rồi từ chối, nghe con gái nói xong tâm trạng sảng khoái vô cùng. Hắn cười nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/4902728/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.