Nhược Huyên liền đáp lại một nụ cười, ngọt ngào nói:
“Ca ca, huynh trông thật đẹp mắt.”
Nhược Thủy: “...”
Hắn cũng không biết con gái giống nương nó ở điểm nào, chẳng lẽ lại là cái tính háo sắc? Nhớ năm xưa hắn hỏi thê t.ử vì sao không phải hắn thì không gả? Hắn vốn tưởng đáp án sẽ là tài hoa của hắn hơn người khiến nàng thầm thương trộm nhớ các kiểu. Kết quả thê t.ử đáp: Đương nhiên là vì phu quân là nam t.ử tuấn tú nhất mà thiếp từng gặp! Hắn không phục hỏi lại: “Vậy nếu lúc trước nương t.ử gặp được nam t.ử tuấn tú hơn vi phu, có phải sẽ không gả cho ta không?”
Nàng thế mà không chút nghĩ ngợi gật đầu: “Đương nhiên rồi!”
Tức c.h.ế.t đi được!
Trương Khiêm bật cười:
“Tiểu muội muội cũng rất xinh đẹp.”
Nhược Huyên cười càng rạng rỡ hơn. Nàng là một đóa hoa, trời sinh yêu cái đẹp, thích nhất là được người ta khen ngợi!
Lúc này chưởng quầy đã gói xong mấy cuốn sách, cung kính đưa cho Trương Khiêm: “Trương công tử, tổng cộng hết năm lượng bạc.”
Trương Khiêm quay người móc ra một thỏi bạc năm lượng trả tiền.
Nhược Thủy lúc này mới mở tay nải ra, để lộ mười cuốn sách đã chép xong:
“Chưởng quầy, hai cuốn này ta chép hăng say quá, lỡ tay viết cả phần giải thích của mình vào, ông xem có thu không?”
Nhược Thủy lấy hai cuốn đó ra cho chưởng quầy xem. Tối qua chép sách như có thần trợ, ý tứ tuôn trào như suối, hắn và nhị ca đều quá nhập tâm, sơ ý ghi lại cả cách hiểu của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/4902726/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.