Nhược Huyên: “Đi thôi bà!”
Lôi bà t.ử xốc lại tinh thần, lại dẫn cháu gái bảo bối đi thăm những mảnh đất còn lại của nhà mình. Tình trạng đều giống nhau cả. Lạc và khoai lang đỏ trong ruộng nhà họ Nhược năm nào cũng còi cọc hơn nhà người khác, dễ bị chuột đồng phá, dễ bị sâu bệnh, thu hoạch được một nửa đã coi là được mùa. Rau trong vườn lá nào cũng đầy lỗ sâu ăn.
Nhược Huyên dùng chút linh lực còn lại tán nhỏ một giọt Nhược Thủy, lại trộn thêm ít bột Ngũ Thải Thạch và Cửu Thiên Tức Nhưỡng rắc vào đất. Làm xong tất cả những việc này, hai bà cháu liền về nhà.
Khi hai bà cháu về đến nhà thì trời cũng sắp sáng, phía xa vọng lại từng tiếng gà gáy. Nhược Thủy và Nhược Xuyên đã hái hết táo xuống, chất lên xe, còn quét dọn sân sạch sẽ. Là Nhược Thủy gọi Nhược Xuyên dậy giúp, dù sao hôm qua chuyện quả hồng hắn cũng có phần giúp đỡ.
Lưu thị vừa làm xong bánh bao kẹp thịt dê, món này là nàng học được từ người trong thôn. Dân làng thôn Hy Thủy Hà đều là người chạy nạn từ khắp nơi đến vào thời loạn lạc, người đông nam tây bắc đều có cả, món ăn gì cũng có thể thấy. Mọi người dịp lễ tết đều biếu nhau chút món ăn vặt quê nhà, Lưu thị khéo tay, thường chỉ cần nhìn qua cách làm một lần, thậm chí ăn qua là có thể làm được.
Lôi bà t.ử thấy trời sắp sáng, liền nói:
“Lão tứ, lão lục, hai đứa xem số táo này bán thế nào, còn cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/4902725/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.