Để tránh chép sai, cả hai đều chép từng câu một, gặp chỗ không hiểu còn dừng lại suy ngẫm. Mùi mực thoang thoảng bay vào mũi, đầu óc hai người ngày càng minh mẫn, nội dung đang chép rõ ràng lúc đọc chưa hiểu lắm, nhưng chép xong một câu, bỗng nhiên nút thắt được tháo gỡ, hiểu ra ngay. Thậm chí ý tưởng tuôn trào như suối, có những suy ngẫm rất sâu sắc.
Nhược Huyên ôm hòn đá đi đến ngoài phòng Lôi bà tử, gõ cửa:
“Bà nội, con muốn ngủ với bà.”
Lôi bà t.ử vừa chia tiền thành hai phần cất kỹ, trong đó phần lớn bà để dành làm của hồi môn cho Huyên Bảo sau này, giấu dưới gầm giường. Nghe thấy giọng Huyên Bảo, bà lập tức ra mở cửa, bế Huyên Bảo vào phòng, đặt lên giường:
“Huyên Bảo sao lại muốn sang ngủ với bà nội thế?”
Nhược Huyên nói nhỏ: “Sáng mai đi hái táo ạ.”
Tim Lôi bà t.ử đập thình thịch, bà cố trấn tĩnh, lại hỏi:
“Hòn đá này là trấn điếm chi bảo cha con nói đấy à? Bà cất giúp con nhé?”
“Vâng, đây là đá hộ thân của con. Con có thể tự cất được.”
Nhược Huyên vừa động ý niệm, hòn đá liền biến mất. Đây là hòn đá t.h.a.i nghén sinh mệnh nàng, là nhà của nàng, cho nên nàng có thể tùy ý thu vào trong cơ thể.
Bên trong Ngũ Thải Thạch có một không gian nhỏ, chứa những món đồ nàng sưu tầm suốt trăm năm qua, có nước rửa bút của Văn Khúc Tinh Quân, túi sách cũ, d.ư.ợ.c đỉnh bỏ đi của Dược Vương, còn có lông rụng của Hồ Tiên ngàn năm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/4902723/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.