Nhược Huyên đi vào phòng: “Mọi người đang làm gì thế ạ?”
Nhược Xuyên bế xốc Nhược Huyên lên: “Sao Huyên Bảo còn chưa ngủ?”
“Là nhớ cha sao? Cha đang chép sách kiếm tiền đây!”
Nhược Thủy đặt bút xuống, đưa tay định bế Nhược Huyên, nhưng Nhược Xuyên không cho.
Nhược Sơn: “Huyên Bảo, trẻ con không đi ngủ sớm là không cao lớn được đâu nhé!”
Nhược Hà nghe thấy tiếng cháu gái nhỏ, cũng quan tâm hỏi: “Huyên Bảo có đói không?”
Nhược Huyên lắc đầu: “Không ạ, con đến tìm hòn đá của con.”
Nhược Thủy không ngờ con gái trước khi ngủ còn nhớ đến hòn đá chèn cửa kia, hắn dịu dàng nói:
“Hòn đá đó cha bảo tam bá con ngày mai mài giũa điêu khắc lại một chút, làm thành hình mấy con vật nhỏ như thỏ, dê núi cho con nhé?”
Huyên Bảo lắc đầu: “Không cần đâu ạ, cứ để thế là được rồi!”
Thỏ và dê núi toàn ăn nàng, nàng mới không thèm biến đá Ngũ Thải thành hình dáng của bọn chúng đâu, dọa c.h.ế.t hoa mất!
Ánh mắt Nhược Huyên dừng lại trên cuốn sách Nhược Thủy và Nhược Giang đang chép.
“Cha và nhị bá chép một cuốn sách kiếm được bao nhiêu tiền ạ?”
“Một cuốn năm mươi văn. Muộn rồi, cha bế con về ngủ.” Nhược Thủy bê hòn “trấn điếm chi bảo” lên.
“Từ từ đã, con muốn xem cha và nhị bá chép sách, lát nữa con ngủ.”
Nhược Giang nghe vậy lập tức nói: “Lại đây, nhị bá dạy Huyên Bảo nhận mặt chữ.”
“Vâng ạ, cảm ơn nhị bá!”
Nhược Thủy đành thỏa hiệp: “Vậy tối nay chúng ta học một chữ rồi về ngủ nhé.”
“Vâng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/4902722/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.