Nhược Giang vẻ mặt như bị hớ nặng: “A! Lão tứ, tứ đệ muội, hai người gài bẫy ta!”
Cả nhà cười vang.
Bên ngoài vui vẻ như vậy, Triệu thị tuy đã về phòng nhưng vẫn luôn nấp bên cửa sổ nghe trộm.
Ra ngoài giúp nấu cơm là chuyện không thể nào, người nhà họ Nhược chẳng ai coi mụ là người nhà, mụ dựa vào đâu mà phải đi nấu cơm? Nhưng Nhược Xuyên kiếm được năm lượng bạc? Nhược Thủy hôm nay cũng kiếm được bạc, lại còn săn được nhiều thú rừng như vậy!
Chắc bán được không ít bạc đâu nhỉ? Một con dê núi hoang ít nhất cũng bán được một hai lượng bạc.
Tâm tư mụ bắt đầu xao động.
Mụ gả về đây nửa năm, phát hiện trong nhà khó khăn lắm mới kiếm được chút tiền đều dùng để mua t.h.u.ố.c khám bệnh hết! Một kẻ què, một kẻ điên, còn tốn nhiều tiền mua t.h.u.ố.c làm gì? Còn tướng công mụ tuy bị bệnh về mắt, nhưng chỉ buổi tối không nhìn thấy, ban ngày có ảnh hưởng gì đâu, cần gì phải chữa? Căn bản là lãng phí tiền bạc, có số tiền đó thà đưa cho mụ đi sòng bạc thử vận may, biết đâu còn thắng được nhiều tiền hơn mang về. Đến lúc đó đừng nói là mua thuốc, ngay cả mời Lý thần y trong truyền thuyết cũng có tiền!
Triệu thị càng nghĩ càng thấy đúng, nếu mụ cầm số tiền đó đi thắng một trăm mấy chục lượng về, người nhà họ Nhược có phải sẽ không dám coi thường mụ nữa không? Nhược Hà có phải sẽ dọn về phòng làm phu thê thực sự với mụ không?
Từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/4902720/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.