Nhược Huyên đang định vạch trần lời nói dối của mụ thì lúc này Nhược Xuyên đẩy xe đi vào sân, phấn khích nói:
“Nương, Huyên Bảo, con về rồi đây, mọi người đoán xem con bán được bao nhiêu tiền?”
Lôi bà t.ử mắng yêu: “Có chuyện thì nói, có rắm thì thả!”
Nhược Xuyên thấy lão nương không cho mặt mũi, bèn quay sang hỏi Nhược Huyên:
“Huyên Bảo, con đoán xem.”
Triệu thị đã trốn về phòng, sự chú ý của Nhược Huyên bị thu hút sang hướng khác, nàng nhớ đến hai sọt hồng của họ đã bán được hơn một ngàn văn. Tiểu thúc phấn khích như vậy, chắc chắn là bán được giá tốt.
“Bốn ngàn văn ạ!” Nhược Huyên giơ ba ngón tay nhỏ lên, phát hiện sai rồi lại bẻ thêm một ngón ra.
Cơ thể nhỏ bé của trẻ con vốn dĩ vụng về, dù là linh hồn tiểu hoa yêu trăm năm của nàng điều khiển cũng không ngoại lệ. Mọi người bị dáng vẻ của nàng làm cho tan chảy! Nhược Xuyên vui vẻ lắc đầu: “Ha ha... Không đúng! Là năm ngàn văn! Năm lượng bạc đấy!”
Hắn giơ năm ngón tay ra. Mắt Nhược Huyên sáng rực:
“Tiểu thúc lợi hại quá!”
Lôi bà t.ử cũng hết sức ngạc nhiên: “Nhiều thế sao?”
Ánh mắt sùng bái của cô cháu gái bảo bối khiến Nhược Xuyên vô cùng đắc ý, hắn bế xốc Nhược Huyên lên hôn một cái chụt:
“Huyên Bảo còn lợi hại hơn! Biết cả đếm ngón tay nữa cơ! Tiểu thúc thưởng cho con này, có muốn không?”
“Muốn ạ!” Nhược Huyên ngửi thấy một mùi mạch nha ngọt ngào.
Nhược Xuyên lấy ra một gói kẹo mạch nha đưa cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/4902719/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.