Nhược Huyên tắm mình dưới nắng sớm ấm áp, vừa tu luyện, vừa nhìn ngó khắp nơi. Đây là thành trì của Nhân giới sao? Quả nhiên náo nhiệt phồn hoa! Nhược Thủy đẩy xe đi về phía khu chợ bày bán hàng hóa. “Nương, cái kia là cái gì thế ạ?” Nhược Huyên chỉ vào xiên kẹo hồ lô trên tay một tiểu cô nương ăn mặc xinh đẹp và hỏi.
“Đó là đường hồ lô, Huyên Bảo muốn ăn không?” Lưu thị xoa xoa búi tóc của nữ nhi. Huyên Bảo trước kia tình trạng đặc biệt, toàn ăn đồ lỏng, chưa từng được ăn đường hồ lô.
“Muốn ăn ạ.” Nhược Huyên gật đầu, trông có vẻ rất ngon. Nàng còn ngửi thấy một mùi chua chua ngọt ngọt thoang thoảng, theo bản năng nuốt nước miếng.
Nhược Thủy lập tức nói: “Lát nữa đổi được bạc, cha sẽ mua cho con.”
Một lát sau, Nhược Huyên lại ngửi thấy một mùi mạch nha lẫn lộn hương thơm ngọt ngào. Nàng quay đầu nhìn sang, liền thấy một sạp bán tò he đường, trên giá cắm đủ loại hình thù con vật bằng đường.
“Nương, cái kia là cái gì?” Nhược Huyên chỉ chỉ. Lưu thị nhìn theo: “Đó là tò he đường.” Nhược Thủy: “Huyên Bảo muốn ăn không? Lát nữa cha mua cho con.”
Nhược Huyên thấy một tiểu nữ hài mua một cây hình con bướm, liền gật đầu: “Muốn ăn, ta muốn hình con thỏ và con dê núi.” “Được!” Nhược Thủy nhận lời ngay. Lưu thị mấp máy môi, nhưng cuối cùng không nói gì.
Hôm nay hồng chắc là bán đắt hàng, đường hồ lô thêm tò he đường tổng cộng cũng chỉ tốn mấy đồng lẻ. Chỗ hồng này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/4902701/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.