Sau khi tiễn tiểu Noãn cùng đoàn người đi, Tưởng Hãn Dung tìm đến Hoắc Diễn Thắng.
“Chuyện năm xưa ta đã phái người điều tra rõ ràng rồi, đi thôi, theo ta đến Chu gia một chuyến, nhiều năm trôi qua rồi, chuyện này cũng nên kết thúc.” Tưởng Hãn Dung thản nhiên nói.
Hoắc Diễn Thắng không ngờ Tưởng Hãn Dung tìm mình lại là để nói chuyện này, chàng im lặng một lúc, rồi hỏi ngược lại: “Có phải liên quan đến Viên phu nhân của Chu gia không?”
“Không sai,” Tưởng Hãn Dung gật đầu, nhìn Hoắc Diễn Thắng một cái: “Còn liên quan đến một người khác trong Chu gia.”
“... Chẳng lẽ là, Chu Lão phu nhân?” Hoắc Diễn Thắng có chút không dám tin.
“Ừm.”
Tưởng Hãn Dung cũng không rõ rốt cuộc là vì sao, dù Chu Lão phu nhân không ưa Chu phu nhân, nhưng Hoắc Diễn Thắng lại là cháu đích tôn của Chu gia, vì lẽ gì lại giúp Viên phu nhân làm chuyện như vậy? Thật sự không thể nghĩ thông.
Nếu đã không nghĩ thông được, chi bằng cứ đi hỏi thẳng, trước thực lực tuyệt đối, những thứ ti tiện, đê hèn kia chẳng đáng bận tâm.
Hoắc Diễn Thắng do dự một chút, nói: “Được, cứ nghe theo Vương gia.”
Thế là hai người cùng nhau đi đến Chu phủ.
Chu Lão phu nhân và Viên phu nhân đang cùng nhau trò chuyện, nghe hạ nhân thông báo, cả hai đều có chút kinh nghi bất định.
Vương gia sao lại đưa người này đến nữa rồi?
Viên phu nhân cảm thấy tim đập bất an, liền nói với Chu Lão phu nhân: “Cô mẫu, hay là người đi gặp Vương gia trước, lát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nha-nong-ba-vi-ca-ca-cung-chieu-khong-ngot/5020391/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.