Kể từ khi đưa Cố Tiêu Tiêu về, Tiểu Noãn đã dành trọn mấy ngày để cùng Cố Tiêu Tiêu đi hết chỗ này đến chỗ kia.
Ban đầu nàng nói sẽ về ở phủ Sầm đại nhân, nhưng Tiểu Noãn dứt khoát không đi nữa, đưa Cố Tiêu Tiêu chuyển đến sân viện mới mua. Mấy cô nương cả ngày ríu rít nói cười, bận rộn vô cùng.
Tưởng Hãn Dung giờ phút này mới nhận ra sai lầm của bản thân.
Đáng lẽ không nên đưa Cố Tiêu Tiêu này về! Giá mà ban đầu trực tiếp phái người đưa Cố Tiêu Tiêu về nhà thì tốt rồi (ーー;) Giờ nàng ta ngày nào cũng quấn lấy Tiểu Noãn, khiến ta chẳng còn thời gian ở cạnh Tiểu Noãn nữa.
Tức c.h.ế.t đi được!
Quan trọng là ta không những không thể ở cạnh Tiểu Noãn, mà còn phải bịt mũi đi tiễu phỉ.
Tưởng Hãn Dung nghĩ thôi cũng thấy đau đầu, đây là cái chuyện gì chứ, y đúng là tự chuốc lấy phiền phức.
Hạt Dẻ Nhỏ
Nhưng tiễu phỉ vẫn phải tiễu. Sau khi bàn bạc với Sầm đại nhân, Tưởng Hãn Dung điểm một đội nhân mã, thẳng tiến đến thung lũng ngoài châu.
Sơn phỉ thực ra không nhiều, cộng thêm lần trước thị vệ đã b.ắ.n c.h.ế.t một nhóm người, số sơn phỉ còn lại chẳng đáng là bao. Chúng chỉ dựa vào địa thế dễ thủ khó công nên mới ngang ngược làm càn bấy lâu.
Vì vậy, đội quân tiễu phỉ cử đi dễ dàng đại thắng trở về, còn càn quét sạch sào huyệt sơn phỉ, mang về nhiều vật phẩm đáng giá. Sầm đại nhân dứt khoát thu hết những thứ này vào công khố của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nha-nong-ba-vi-ca-ca-cung-chieu-khong-ngot/5020390/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.