Tôn nha khoái thấy Tiểu Noãn không kiêu căng, không tự ti, lại thêm vài phần hảo cảm với nàng.
Hắn bèn tìm ba cửa hàng rẻ hơn khác dẫn Tiểu Noãn và hai tỷ tỷ đi xem. Tiểu Noãn đều từ chối hết vì phía sau không có sân nhỏ, ở không tiện, dưa muối cũng không có chỗ để ướp.
Tôn nha khoái suy nghĩ một chút, nói với Tiểu Noãn: “Vẫn còn một ngôi nhà muốn bán, chính là loại mà cô nương muốn, phía trước có mặt tiền cửa hàng, phía sau có sân có thể ở được.”
Tôn nha khoái ngập ngừng nói: “Chỉ là người bán ngôi nhà này là một bà lão và cháu trai của bà. Họ muốn giữ lại một gian sương phòng phía Tây để hai bà cháu ở, bán phần còn lại, nên mãi vẫn chưa bán được.”
Tiểu Noãn nghe xong cũng có chút do dự, nhưng suy nghĩ một lúc vẫn nói với Tôn nha khoái: “Xin làm phiền thúc dẫn chúng ta đi xem một chút.”
“Được thôi.” Tôn nha khoái dẫn ba người Tiểu Noãn từ đại lộ rẽ ra, đi qua một ngõ hẻm, rồi đến một ngõ hẻm khác.
Bích Yên thấy vậy thì trong lòng thấp thỏm, đây không còn là trên phố nữa, mà là ở trong ngõ hẻm rồi, liệu có làm ăn được không? Nàng bèn lẳng lặng nói ra suy nghĩ của mình cho Tiểu Noãn.
Tiểu Noãn nhìn Bích Yên bằng ánh mắt trấn an nàng đừng lo lắng. Vị trí này vẫn ổn. Mặc dù trên đại lộ có lượng khách lớn, nhưng dù sao trên phố đã có hai tiệm bán thịt muối và dưa muối rồi, mở thêm nữa chưa chắc đã ổn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nha-nong-ba-vi-ca-ca-cung-chieu-khong-ngot/5020369/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.