Tiểu Noãn cũng muốn nhanh chóng đến phủ thành để chăm sóc nhị ca mình. Tuy rằng có sự chiếu cố của gia đình Ngài Sầm và Vương gia, nhưng dù sao ở nhà người khác, mọi chuyện đều không tiện.
Hơn nữa, kỳ thi kéo dài mười ngày. Trương thị và Hoắc Yên còn đặc biệt chuẩn bị đủ loại áo bông, quần bông có lót dày, cùng đồ bảo hộ đầu gối, bảo hộ tay cho Hoắc Diễn Thắng, chỉ sợ chàng bị cảm lạnh trong phòng thi ảnh hưởng đến việc làm bài.
Tiểu Bảo cũng được Tiểu Noãn gửi đến học ở thư viện trong trấn. Chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, nó đã hiểu chuyện hơn rất nhiều, cử chỉ hành động đều tỏ ra khá mực thước, khiến Trương thị cười không ngậm được miệng.
À đúng rồi, quả nhiên như lời Tưởng Hãn Dung đã nói trong lần gặp đầu tiên, giá vải bông giảm mạnh vào cuối thu. Mặc dù các trấn và thôn dưới huyện Linh Thọ chưa trồng được bông, nhưng các huyện lân cận đã trồng rất nhiều.
Sau khi bông được đưa ra thị trường, giá cả cũng không đắt, người dân vẫn mua được. Huống hồ, gia đình họ Hoắc hiện tại không thiếu mấy đồng bạc lẻ để mua y phục bông.
Thế là Hoắc Hữu Quý hào sảng dặn dò hai nàng dâu: “Năm nay làm cho mỗi người trong nhà hai bộ áo bông quần bông! Phải làm loại dày, mùa đông năm nay nhà ta không ai phải chịu lạnh!”
Cao thị cũng dặn dò: “Ta thấy chăn của nhà mình cũng đã dùng nhiều năm rồi, hay là làm thêm vài chiếc chăn mới đi.”
“Vâng ạ.” Trương thị và Lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nha-nong-ba-vi-ca-ca-cung-chieu-khong-ngot/5020368/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.