Đối phương nghe cô nói như vậy, vui vẻ cười ha ha, cũng không nề hà một thân dính bùn của mình có làm dơ người khác hay không, bước ào ào lên phía trước, giang tay ôm Phúc Viên Viên một cái thật chặt.
“Đứa bé ngoan! Thật là một đứa bé ngoan mà!”
Lạc Thiên Hựu đúng lúc cùng ba Lạc đi xuống phòng khách, nhìn thấy một màn trước mắt như vậy, lập tức nghệt mặt ra.
“Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?”
Phúc Viên Viên không dám tin trừng lớn mắt. Hả? Cô có nghe nhầm không vậy?
Đại mỹ nữ vừa nhìn thấy anh, lập tức xông tới ôm hôn thắm thiết, dùng sức hôn mấy cái, “Con trai ngoan của mẹ! Con trở về rồi!”
Lạc Thiên Hựu bị bà ôm cho cả người đều dơ, không vui đẩy bà ra, “Mẹ không cần hôn con như vậy chứ!” Nhìn thấy bộ dạng ngẩn người của Phúc Viên Viên, anh tiến lên sờ sờ tay cô. “Sao thế?”
Phúc Viên Viên giơ ngón tay lên, chỉ chỉ vào đại mỹ nữ đang tiếp tục cái ‘ôm tình yêu’ với người đàn ông nói, “Bác ấy là mẹ anh?”
“Đúng vậy.” Lạc Thiên Hựu gật đầu.
Đại Mỹ nữ hôn chồng một cái, xoay người cười mỉm chi nói: “Lần đầu gặp mặt nhé, bác là mẹ của Lạc Thiên Hựu.”
Phúc Viên Viên choáng váng! Mẹ gì mà trẻ quá đi à……
Thay một bộ đồ khác, mẹ Lạc mặc một cái áo ngắn hở vai, một chiếc quần dài đen bó sát người, dưới chân đi một đôi giày cao gót nhọn, anh tuấn đưa tay vuốt vuốt mái tóc ngắn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-gia-dao/2007040/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.