Nguyệt San đứng ngoài con hẻm phía cửa sau thư viện, căng thẳng cắn móng tay vừa lầm bầm, “Gì vậy… nó từ đâu xuất hiện ve vãn Liêu Vĩ Thành hoài vậy. Chậc.” 
Ký ức về hai người - dáng vẻ mập mờ từng bắt gặp trong phòng y tế trước đó bỗng ùa về, không khỏi đay nghiến mà bấu chặt nắm đấm, móng tay thon dài cắm sâu giữa lòng bàn tay làm hằn lên hết lõm nho nhỏ, ửng màu đỏ hồng. 
“Mẹ!” Kích động đá phăng bịch rác ngay bên cạnh, chai lọ văng tung toé mùi hôi hám bốc lên, cô nàng gằng giọng, “Mẹ kiếp, ve vãn! Ve vãn! Tao mất bao thời gian để ăn diện giống con nhỏ quê mùa đó, bây giờ mày là ai mà tới tranh giành. Con ranh…” 
- ---- 
“Về rồi à? Có thấy cô ấy không?” Nhìn Thư Ý thẫn thờ bước vô Nhĩ Tân chưa nhận thức được khác thường liền ngẩn đầu hỏi. 
Đợi Thư Ý nao núng mới ngập ngừng bảo, “Không… không thấy.” 
Sắc mặt cô nàng tái xanh chuyển trắng liên tục, cậu bất đắc dĩ thở dài, “Bộ không khoẻ ở đâu hả? Nếu vậy cũng đừng xung phong đi tìm Nguyệt San chứ, thật là.” 
Chẳng là học kha khá lâu, để ý rằng Nguyệt San đột ngột biến mất dạng, sẽ không đáng nói nếu cô ả quay về nhanh chóng, nhưng trôi qua gần nữa giờ mà chưa thấy trở lại, mọi người đành luân phiên nhau đi tìm, lần này tới phiên Nhĩ Tân, cơ mà trông cậu rất lo lắng cho Thư Ý, Thục Linh bèn cân nhắc giây lát rồi bất ngờ đứng phắt dậy, quyết 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-thu/3498662/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.