Xuống tới sân, không rõ lũ trẻ biệt tâm nơi đâu, chỉ còn Nguyên Khải đứng tựa hờ bên vách tường đợi mình. 
Thục Linh làm lạ, “Lũ trẻ thế nào?” 
Nguyên Khải nhấc người dũi thẳng lưng, “Anh sẽ nhận chúng.” 
“Không phải chứ?” Cô kinh ngạc, “Trại trẻ của anh bao nhiêu đứa rồi biết không?” 
“Bất đắc dĩ, lần này có vài đứa nên giữ lại.” 
“Dù vậy thì nhận hết chúng ư...” 
Nguyên Khải yêu mến trẻ con tới mức không thiết bỏ tiền mua biệt thự nhà vườn hơn năm trăm mét vuông rồi tu sửa thành cô nhi viện. Nó rộng gấp bội nơi Thục Linh sống, hiện tại có những ba mươi đứa trẻ được cưu mang, mà hoàn cảnh đa phần đều giống nhau, tính luôn cả cô, tất nhiên đi kèm với sự cứu rỗi là một “giao dịch”, về mặt này đến Thục Linh cũng không rõ, anh ấy không nói mong muốn của mình dù bị lũ trẻ ép cung nhiều lần, Nguyên Khải đơn thuần lơ đi bằng một cụm “để xem” từ năm này qua tháng nọ, thế nhưng anh vẫn tận tuỵ chăm sóc chúng bằng mọi thứ tốt nhất. 
Khi Nguyên Khải đưa cô về, căn biệt thự đã được ba năm tuổi rồi, sở dĩ trước đây từng hỏi anh ấy mới biết chút thông tin. 
Khó mà xem nhẹ tình yêu mãnh liệt anh ấy dành cho lũ trẻ. 
Thục Linh bèn thở dài, “Thôi được. Nhưng anh phải dành chút thời gian cho lũ trẻ đi, chúng chưa quen chỗ lạ đâu.” 
Nghĩ lại thì, nếu ban đầu cô không chọn báo thù, có lẽ bây giờ đang sống ở biệt thự... 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-thu/3472026/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.