“Vậy à, nhưng mà...” Nói đoạn, tu nữ thoạt ngó sang Thục Linh, để ý chuôi kiếm nhô lên từ đằng sau túi đeo chéo, biểu cảm thoáng lo ngại.
Nguyên Khải khẽ thở dài, siết nhẹ bả vai cô, “Đứa trẻ này là cháu gái của tôi, có đam mê kiếm đạo. Vừa hay đón về từ câu lạc bộ kendo nên cùng tới đây.”
Nghe thế cơ mặt nàng ta dần thả lỏng, cười đáp trả.
Dạo đầu anh không định nhún tay vào, nhưng nhìn cái cách Thục Linh mất kiểm soát bởi thù hận thì chẳng yên tâm tẹo nào, chí ít anh nghĩ mình nên chăm sóc cho lũ trẻ trong thời gian cô hành quyết bọn người ấy.
Song bèn cất lời, “Tôi dự sẽ nhận nuôi trên hai đứa trẻ, vì cần phải tiếp xúc để chọn được đứa trẻ hoà hợp với mình, đành phiền cô dẫn chúng đến sân.”
Tu nữ gật đầu bảo, “Anh muốn xem thêm các điều khoản trên thủ tục nhận nuôi không? Bao gồmーー”
Vừa đi nàng vừa luyên huyên về những điều khoản nọ.
Thục Linh chẳng tâm hơi đâu để ý, cô lặng lẽ theo sau, lòng chỉ thắc mắc không rõ Nguyên Khải định làm gì.
Lúc này, đương sắp ra khỏi sảnh, anh bỗng nhiên dừng bước, “Gượm đã.”
“Sao, vâng?” Tu nữ xoay lưng.
Anh trưng bộ mặt rầu rĩ hướng Thục Linh mà rũ mi.
Cô trơ người, chạm mắt Nguyên Khải chốc lại im lặng quan sát.
Giây kế tiếp thấy anh rút sấp tiền tệ đỏ lòm khoảng hai mươi tờ mệnh giá một trăm tệ, đút vào tay tu nữ, “Cháu gái tôi sống cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-thu/3472022/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.