Dận Chân nhướng mày.
"Uyển Uyển như vậy, chẳng lẽ là đang ghen tị?"
Trang Uyển cong cong môi, ngoài cười nhưng trong không cười
"Dù sao thì người cũng còn ở bên viện chờ đợi."
Dận Chân nhìn biểu tình Trang Uyển, theo bản năng không tiếp tục mấy lời này, ngược lại nói câu thương lượng. "Hoằng An đều hơn ba tuổi, cũng nên cho học kinh thư. Trong phủ vừa thu nhận một tiên sinh, chọn ngày cho nó thỉnh giáo"
Nói cho cùng Hoằng An mới là tiểu gia hỏa, lại phải bắt đầu học cái gì tứ thư ngũ kinh, Trang Uyển có chút đau lòng, nhưng cũng không cự tuyệt. Cổ nhân trí tuệ không kém, cổ nhân học vấn so trong tưởng tượng của nàng luôn thâm thúy, chỉ nhìncách Dận Chân đơn thuần ngẫu nhiên ném ở chính phòng một hai quyển luận dân tức dân sách, là có thể hiểu rõ ràng thế nào là học vấn uyên thâm.
Trang Uyển tuy rằng trải qua hai kiếp làm người, lại không dám khờ dại cảm thấy mình là cao nhân nhất đẳng, có thể dựa vào kiến thức của mình đem Hoằng An giáo dưỡng thành tài, vẫn là nhân lúc còn sớm vì Hoằng An thỉnh một tiên sinh có học vấn tốt kèm cặp cho thỏa đáng.
Nghĩ như vậy, nàng gật gật đầu, nghĩ nghĩ nói.
"Hoằng Quân cùng Hoằng Thời cũng cho học nhau đi."
Hoằng Quân so Hoằng An lớn hơn ba tuổi, bệnh tật ốm yếu, khi còn bé cũng thỉnh tây tịch, kết quả không quá mấy ngày khóa liền bị bệnh, bị lúc ấy còn phải sủng Lý thị khóc nháo việc giảng bài không giải quyết được gì; Hoằng Thời lớn hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tan-thuan-phu-ky/1663837/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.