Nhớ đến bộ dáng Đức phi không chút để ý nàng liền tức giận đến đỏ mắt, "Cái gì gọi là thời gian mang thai không biết an dưỡng, gây điều gieo tội. Chẳng phải do Đức phi không màng Hoằng An bệnh lại bắt tiến cung, ngược lại chướng mắt mắt phân phó Tứ gia đi tìm nữ nhân khác. Thiếp phải khổ sở thế nào mới sinh được hài tử của chính mình, mặc kệ Tứ gia người cùng các nữ nhân khác sinh bao nhiêu hài tử khỏe mạnh. Suy cho cùng chỉ có Hoằng An của thiếp là nên mau chóng đoản mệnh "
"Câm miệng! Không cho phép nàng nói hươu nói vượn?!"
Dận Chân nghiến răng nghiến lợi mà rống lên một tiếng, ngược lại nhìn về phía Trúc Tương đang bưng chậu nước cùng khăn lông ngây ngốc đứng ở cửa, còn có Tô Bồi Thịnh.
"Đều cút hết đi!!"
Trang Uyển bị rống lên một tiếng, nhìn đến thần sắc bọn hạ nhân trên mặt kinh nghi bất định, cũng biết mình nhất thời xúc động phẫn nộ nói sai lời, chỉ cắn chặt môi dưới, tiến đến trên đầu giường ôm đánh thức Hoằng An.
Dận Chân cũng là đau đầu.
Hắn từ trước đến nay rất hiểu rõ ngạch nương nhà mình, Đức phi từ trước đến nay đối với chính mình thường xuyên nói lời không tình lý, nhưng mà hiếu tự lễ giáo, hắn không thể phản kháng. Trước kia còn không cam lòng, nhiều năm như vậy qua đi, hắn đã có thể bình thản đối đãi.
Hoằng An là đứa con sau Hoằng Huy khiến hắn đắc ý nhất vì là đích tử, tuổi nhỏ là có thể nhìn ra băng tuyết thông minh, Trang Uyển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tan-thuan-phu-ky/1663836/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.