Chương trước
Chương sau
Theo động tác ngồi dậy của Khâu Sam, Hình Bác Ân ngồi thẳng lưng, cúi đầu che dấu thẹn thùng trên mặt.
Trước hết ngó qua đồng hồ một cái, phát hiện mình tỉnh sớm hơn dự tính gần 30', Khâu Sam lại thầm khinh bỉ Lê Hàn một lần nữa.
"Đến nhìn em?" Khâu Sam cúi người tới gần hỏi.
"Ừ." Hình Bác Ân cúi đầu lên tiếng.
Khâu Sam ngậm cười: "Vậy sao không nhìn em?"
Hình Bác Ân điều chỉnh lại trạng thái bình tĩnh, ngẩng đầu hỏi: "Mấy ngày nay cảm giác thế nào?"
"Dường như lại khôi phục một chút." Khâu Sam buông con thỏ trong tay ra, vuốt tay Hình Bác Ân nói, "Không còn chết lặng như ban đầu."
"Thật sao? Vậy em có cảm giác được độ ấm của tôi không?"
"Không cảm giác được, nhưng em biết, tay chị rất ấm áp."
Bụng ngón tay Khâu Sam luôn như vô ý lại cố ý vuốt ve từng khớp xương trên mu bàn tay nàng, Hình Bác Ân mơ hồ cảm giác như Khâu Sam đang đùa giỡn lưu manh với mình. Nhưng trông Khâu Sam có vẻ rất chuyên tâm, dường như đang rất nghiêm túc học tập nhận biết cảm giác, Hình Bác Ân đè nghi vấn trong lòng xuống, tuỳ ý Khâu Sam xoa tay.
"Đây là lần đầu tiên em ngủ từ sau khi bị nhiễm à?"
"Dạ."
"Ngủ bao lâu nhớ không? Có nằm mơ hay giật mình dậy giữa chừng không?"
"Buổi chiều bắt đầu ngủ, ngủ bao lâu không nhớ, không có nằm mơ, cũng không tỉnh giữa chừng."
Hình Bác Ân gật đầu, đôi mày vì suy tư mà nhíu lại, nói: "Ngày mai, là hôm nay chứ, xong buổi thử nghiệm phải mở họp, họp xong tôi sẽ tới đây, mình làm kiểm tra một lần nữa, vậy được không?"
"Dạ."
Khâu Sam ứng một tiếng, lật tay Hình Bác Ân lại, bàn tay đỡ lấy lưng bàn tay nàng, ngón cái không nặng không nhẹ bắt đầu xoa ấn lòng bàn tay nàng, vừa ấn vừa nói: "Sắp đến 3h rồi. Mấy giờ bắt đầu thử nghiệm?"
"9h sáng."
"Mấy giờ dậy?"
"7h. Còn vài bước cần chuẩn bị."

"Vậy chị chỉ có thể ngủ bốn tiếng. Như vậy không tốt."
Khâu Sam nói đến đây, ngón cái bỗng nhiên dùng lực ấn vào lòng bàn tay nàng một cái, giống như đang trừng phạt nàng tội ngủ muộn.
Có thể là bởi vì cái ấn này cũng không đau, "sự trừng phạt" của Khâu Sam lại có một loại hương vị cổ quái, Hình Bác Ân rụt tay về, trong đầu nhảy ra liên tiếp vài từ, "Tình thú", "Roi da" v.v..và còn mấy từ nữa càng thêm quái dị.
Khâu Sam giữ chặt lấy, nàng không thể thành công rút tay về.
"Chị không nghe lời, lại còn không nói được chị? Vì sao đến nhìn em, mà không về ngủ một giấc cho khoẻ?"
Hình Bác Ân nghiêm mặt: "Em quản được nhiều, tôi muốn tới thì tới, không nghĩ đi sẽ không đi."
Khâu Sam nói: "Thích em đến vậy sao?"
"Cũng không đến nỗi vậy." Hình Bác Ân không nhận.
Khâu Sam có chút kinh ngạc nhìn nàng, rồi cười ha hả: "Chị có biết chị nói như vậy chính là thừa nhận không?"
Hình Bác Ân ngẩng đầu, hất cằm, không phục nhìn Khâu Sam.
Tiếng cười của Khâu Sam dần lắng lại, chăm chú nhìn gương mặt Hình Bác Ân.
Góc nhìn hoàn hảo, há có đạo lý cho mà không lấy?
Nhắm mắt lại nghiêng người tới trước tìm kiếm, liền hôn lên môi nàng.
Mềm giống như... Khâu Sam tìm không thấy từ để hình dung, dù sao so với chú thỏ kia còn mềm hơn nhiều.
Khiến trái tim cô cũng trở nên thật mềm mại.
Khâu Sam không nhịn được vươn đầu lưỡi, gõ gõ lên đôi môi mềm mại của Hình Bác Ân, gõ hai cái, kia hai mảnh môi bỗng nhiên hé ra khe hở, đầu lưỡi không có chuẩn bị liền dò xét vào, đụng phải hàm răng tạo nên rào cản. Nó tại ngoài tường thành băn khoăn, không tìm được cửa vào, tại kẽ răng trượt tới trượt lui, đột nhiên gặp một vị đồng loại ấm áp, vị đồng loại này vừa lộ mặt liền rụt trở về, nó lập tức mặc cho bản năng truy đuổi, thăm dò vào ngày càng sâu.
Đầu lưỡi và môi Hình Bác Ân đều mềm như nhau, cũng giống với chủ nhân dễ dàng thẹn thùng, cứ luôn muốn lẩn trốn. Tay phải Khâu Sam ôm Hình Bác Ân vào ngực, tay trái chạm vào đốt sống cụt, từ nơi này chậm rãi bò lên trên, trên đường đi sờ qua từng đốt sống lưng một, cuối cùng đến đốt sống cổ, rồi lên chút nữa, bàn tay nhẹ nhàng cố định gáy nàng, khiến cho nàng không thể tiếp tục trốn tránh.
Đầu lưỡi Khâu Sam bám riết không tha ôm lấy vị đồng loại đang lui về phía sau kia, rốt cục liếm đến khi vị đồng loại này choáng váng quay cuồng mà giãn ra, từ thẹn thùng trúc trắc dần dần trở nên thoải mái nhiệt tình. Hình Bác Ân không tự chủ được mà đáp lại nụ hôn của Khâu Sam, mát lạnh và ấm áp, hai đầu lưỡi quấn lấy nhau, phảng phất như đã tìm kiếm lẫn nhau từ rất lâu rồi.
Hai tay của nàng cũng không hề hay biết bò lên người Khâu Sam, hai người ôm lấy càng chặt, áp sát vào nhau, chỉ có tiếng thở dốc mang theo nhiệt khí phả ra từ chóp mũi, tại miệng lưỡi cho nhau quấn quýt lọt ra ngoài tiếng nước kiều diễm.
Nơi này không hề im lặng. Cũng không lại trống rỗng.
Mãi đến khi hôn hết dưỡng khí, não vì thiếu oxy mà trở nên căng tức, Hình Bác Ân mới không thể không rời khỏi miệng Khâu Sam, lại chặn lấy đầu lưỡi Khâu Sam đang đuổi theo, trấn an mà nhẹ nhàng ngậm đầu lưỡi Khâu Sam liếm liếm, khiến nó ngoan ngoãn trở về, rũ mi không ngừng thở dốc.
Đau đớn do não thiếu oxy tạo thành dần giảm bớt theo mỗi ngụm không khí hít vào, nhưng chấn động sâu trong nội tâm cùng cảm giác hạnh phúc cực hạn mang lại khi lần đầu tiên hai người sảng khoái hôn sâu lại mãi một lúc lâu sau vẫn không thể biến mất.
Mãi đến khi hơi thở ổn định, Hình Bác Ân vẫn còn lâng lâng, cảm giác như đang lơ lửng trôi trong đám mây bồng bềnh, say, không rõ trời đất.
Nàng ngẩng đầu, chống lại ánh mắt quyến luyến đầy thâm tình của Khâu Sam. Này ánh mắt ấm áp làm cho má nàng nóng bừng lên, dời mắt sang hướng khác.
Bên cạnh vang lên giọng nói của Khâu Sam: "Ân Ân, mặc kệ về sau thế nào, em chỉ một lòng yêu thích chị."
Mỗi lần trái tim nảy lên đều tạo ra gợn sóng đầy nhu tình, hướng mỗi góc thân thể tản đi, hơi thở Hình Bác Ân trở nên nặng hơn, thế nhưng lại có cảm giác như muốn khóc.
Nàng nhất thời nói không nên lời nói, tĩnh lặng trong chốc lát, cầm tay Khâu Sam nói: "Tôi cũng thích em. Không cần nghĩ nhiều, em vẫn đang chuyển biến tốt, nhất định sẽ có ngày khôi phục. Mình cùng nhau cố gắng, tin tưởng ta."
"Hảo." Khâu Sam cười cười, không giải thích gì thêm, cô giương mắt nhìn đồng hồ rồi thúc giục, "Quay về ngủ một giấc đi."
Hình Bác Ân không lên tiếng.
"Buổi chiều lại thấy nhau mà."
Giờ lại đổi thành Hình Bác Ân xoa tay Khâu Sam.
Khâu Sam có vẻ bất đắc dĩ: "Chẳng lẽ chị muốn, ngủ cùng em?"
Điều này tuyệt đối không được.
Nhưng nàng lại không chịu rời đi.
Khâu Sam hiểu được, Hình Bác Ân muốn được ở bên cạnh cô thêm chốc lát, cô cũng muốn vậy, nhưng kim đồng hồ vẫn chạy, nên Hình Bác Ân vẫn phải rời đi.
Khâu Sam hôn lên môi Hình Bác Ân, hỏi: "Có đi không nào?"
Khâu Sam lại hôn một cái: "Không đi thật sao?"
Hôn được ba cái, Khâu Sam liền trêu chọc: "Thích được em hôn vậy sao? Chị cố tình đúng không?"
Hình Bác Ân bị cô hôn hôn một hồi cả người đều ngứa ngáy, nàng lại không cách nào đột phá phòng tuyến tâm lý của mình chủ động đi hôn Khâu Sam, trong lòng giãy dụa, cảm giác Khâu Sam cái người này sao có thể ác liệt như vậy? Chẳng lẽ hiện tại ăn chắc chính mình liền lập tức bại lộ bản tính?
Khuôn mặt Khâu Sam sáp lại gần, lần này há miệng ngậm cả môi trên môi dưới của nàng, giữ chặt liếm liếm trong vài giây, mút một cái rồi nhả ra, tạo nên một âm thanh thật vang dội.
Đầu Hình Bác Ân "Boong" một tiếng.
Khâu Sam cười vui vẻ: "Thêm cái nữa?"
Hình Bác Ân chịu hết nổi, xấu hổ pha lẫn tức giận đứng dậy nói: "Tôi đi đây, ngày mai gặp!"
"Ngày mai gặp."
Khâu Sam nhìn theo bóng dáng nàng tức giận rời đi, không tiếng động mỉm cười.
Một lát sau, cửa phòng thí nghiệm lại mở ra.
Khâu Sam an nhiên nằm, nửa người dưới đắp một tấm chăn trắng, trên mặt đã không còn nụ cười.
Khuôn mặt Lê Hàn đúng hẹn xuất hiện, trong tay ông lại cầm chiếc bình giữ nhiệt quen thuộc.
Nên đến cuối cùng sẽ đến, không cần Lê Hàn nói, cô cũng biết trong đó là cái gì.
"Cô tỉnh rồi? Ngủ ngon không?" Lê Hàn cười hỏi.
"Không hề." Khâu Sam nói.
"Ồ? Sao vậy, gặp ác mộng?" Lê Hàn vờ vịt quan tâm.
"Bởi vì đây không phải giấc ngủ của con người. Tôi không hề mệt, chỉ bị mất đi ý thức thôi."
"Thật xin lỗi, là lỗi của tôi." Lê Hàn giả mù sa mưa nói, "Để bồi thường, tôi mang đến cho cô món ăn tươi mới nè. Phần não này so với lần trước càng thêm thông minh, càng thêm ngon lành. Cô hẳn nên cảm ơn tôi, vì để cô hài lòng, lần này tôi chọn một trong những học trò của tôi đến cung cấp nguyên liệu nấu ăn đấy. "
"Làm học trò của ông thật bi thảm." Khâu Sam trào phúng.
Lê Hàn lắc đầu: "Cô không có tư cách nói tôi, bởi vì cô sẽ ăn não cậu ta, cô và tôi đều là kẻ giết người."
Lê Hàn mở nắp, hương vị não người lập tức bay ra, ông nhăn mặt đẩy cái bình vào phòng cách ly, đưa tay quạt quạt trước mũi hai cái, nói: "Chậm rãi thưởng thức nha."
Lần này ông không đi, ngồi ở ngoài phòng cách ly, tính toán nhìn tận mắt Khâu Sam ăn thứ này vào bụng.
Nhưng khác hoàn toàn so với ông tưởng tượng, khi đồ ăn được đưa vào, thân thể Khâu Sam cư nhiên lại không hề rời cái giường kia. Hai tay cô chụp lấy hai mép giường, bởi vì dùng lực quá mức, xương bàn tay nổi hết cả lên, dường như sắp sửa đâm thủng da thịt để chui ra.
Lê Hàn cau mày, không động đậy, tiếp tục nhìn.
Bộ mặt Khâu Sam vặn vẹo trở nên có chút dữ tợn, ánh mắt thẳng tắp trừng lên, cổ gồng cứng, toàn thân căng chặt, không ngừng run rẩy. Nửa phút sau, tay phải cô buông ra, vung một đường trong không khí, sau đó lại nhanh chóng thu lại siết chặt mép giường.
Lê Hàn bản thân cảm thấy không ổn, đứng dậy đến trước tấm kính nhìn, đôi mắt ngó chằm chằm Khâu Sam đang nằm trên giường.
Dưới lớp chăn, chân của cô thỉnh thoảng run lên một cái, hai chân đong đưa theo một biên độ nhỏ, nhưng lại không hề di động sang vị trí khác. Loại tình huống này hoàn toàn khác hẳn so với tay cô, dù tay cô vẫn bắt lấy mép giường, nhưng quả thật cũng có buông ra vài lần, đây mới là bình thường.
Lê Hàn cảm giác nhất định có chỗ nào đó sai lầm, trong lòng bối rối không dám đi vào xem xét.
Quấy rầy động vật ăn uống tuyệt đối không phải là lựa chọn sáng suốt, nhất là loài động vật lớn mang tính nguy hiểm cao này. Ông tin Khâu Sam sẽ không chủ động công kích ông, nhưng chỉ với điều kiện Khâu Sam còn lý trí, hiện tại Khâu Sam như đã hoàn toàn mất khống chế, nếu ông đi vào, nói không chừng liền gãy ở đây.
Tuy rằng món ăn ông đưa tới là dựa theo thời gian Khâu Sam tỉnh lại mà lấy ra, độ tươi mới được đảm bảo, nhưng đây quả thật không phải là thứ tươi mới nhất.
Món ăn tươi mới nhất, là thứ mà Khâu Sam tự tay lấy ra.
Lỡ như Khâu Sam phát rồ cắn vỡ sọ ông, kia hết thảy đều kết thúc.
Lê Hàn nghĩ nghĩ, vẫn là không dám mạo hiểm như vậy, đau khổ đi qua đi lại ngoài phòng cách ly hơn một tiếng đồng hồ, trong lòng rống lên mấy trăm lần câu "Ăn đi! Cô làm ơn ăn đi!", chỉ cần thấy tay Khâu Sam vừa rời giường, ông liền áp lên tấm kính nhìn chằm chằm, con mắt như muốn lồi hẳn ra, dùng sức mạnh tinh thần cổ vũ Khâu Sam.
Vì thế đợi đến khi Khâu Sam hoàn toàn bình tĩnh lại, bộ mặt của Lê Hàn lại kì dị y như lúc Khâu Sam ác chiến một trận với sự thèm ăn kinh khủng vừa rồi, dữ tợn như một con quái vật.
Cả người Khâu Sam thoát lực, nằm bẹp trên giường, hai mắt tan rã, Lê Hàn tiến vào cô cũng không hề phản ứng.
Lê Hàn vào cửa vẫn còn do dự, ông cầm trong tay một con dao mổ sắc bén, nhẹ chân đến gần Khâu Sam. Lúc đến sát người Khâu Sam, ông còn đợi một hồi nữa, sau khi xác định Khâu Sam không còn sức đi công kích, ông mới lật một góc chăn lên!
"Cô!" Lê Hàn lạnh hết cả người, cũng không biết nên nói cái gì.
Dưới tấm chăn, hai chân Khâu Sam bị trói chặt ở cuối giường, dụng cụ trói buộc được siết ở nấc chặt nhất, cổ chân Khâu Sam bị siết bong hết cả da, tróc luôn cả thịt, nghiền đứt mạch máu, hằn lên một đường. Cuối giường đã là máu thịt bầy nhầy, không thể nhìn thẳng.
Khâu Sam vẫn không nhìn ông ta, khuôn mặt ngây ngô lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Ya!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.