12h trưa, ngày 4/9. Biết rõ Hình Bác Ân sẽ không đến, nhưng Khâu Sam vẫn ngồi im trên giường không nhúc nhích, ánh mắt dõi theo chuyển động của đầu kim đồng hồ. Không gặp Hình Bác Ân, thật tâm mà nói, có chút hiu quạnh. Trái lại thì hai ngày nay Lê Hàn rất thường đến, rồi cứ cằn nhằn miết. Bình thường ông sẽ không hay nói quá nhiều với Khâu Sam, Khâu Sam trả lời cho qua, đối phương cạn lời, cũng đành từ bỏ. Vào lúc chớp mắt, Khâu Sam lại thấy hình ảnh mơ hồ kia. Chỉ thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút nữa thôi cô đã có thể thấy rõ. Nhưng là một chút này, lại không làm cách nào đột phá được. 12h35, cửa phòng mở. Tiếp đó, Lê Hàn xuất hiện ở khu vực bên ngoài lớp kính thuỷ tinh, ông dừng lại khẽ mỉm cười với Khâu Sam, trong tay cầm một bình giữ nhiệt. Bình giữ nhiệt kia nhìn rất bình thường, thậm chí có vẻ giống hàng đại hạ giá, tựa hồ là dùng rất lâu rồi, hoạ tiết trên lớp vỏ gần như bị chà láng, chỉ còn lại vài nét đơn. Thấy cô vẫn đang nhìn bình giữ nhiệt trong tay mình, Lê Hàn tươi cười nói: "Cô cũng thấy được chiếc bình này rất hay đúng không?" Khâu Sam có thể cảm giác được hôm nay tâm tình Lê Hàn rất tốt. Lê Hàn vui vẻ, điều này nói lên rằng cô lập tức sẽ gặp chuyện không hay ho. Chỉ thấy ông ta xoay cái bình, để lộ ra vị trí mà bàn tay đang che khuất cho Khâu Sam xem. Trên đó có khắc một đồ hình nho nhỏ, cấu thành từ vài nét rất đơn giản, người bình thường cho dù có để ý tới, cũng sẽ cho là nhãn mác của một cửa hàng nào đó không hề có tiếng. Khâu Sam nhìn chằm chằm vào đồ hình kia, đầu óc tự nhiên bắt đầu hơi chao đảo. Đồ hình này, cô vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Quen thuộc là vì, hình dáng của nó, Khâu Sam vẫn luôn nhìn cả ngày lẫn đêm. Mà xa lạ là vì, nó hiện lên rõ ràng, rõ ràng, mỗi đường nét đều trở nên vững vàng cố định. Khâu Sam biết mình đoán đúng rồi. Thôi miên. Nếu lần kiểm tra trước cô không đúng lúc phát giác ý thức của mình khác thường, cô sẽ không thể phát hiện ra có một loại ý thức lạ xâm nhập và ẩn núp trong đầu mình, lại càng không thể tập trung tinh thần đuổi loại ý thức đó đi. Như vậy, ngày hôm nay khi cô nhìn thấy đồ hình đó, cô sẽ không thể nào như bây giờ, còn đủ tỉnh táo để làm chủ bản thân nữa. Ánh mắt Khâu Sam tối lại. Không ai thích cảm giác mình bị khống chế.
Đối với cô mà nói, ý đồ khống chế đã là tội ác tày trời rồi. Khâu Sam hất cằm lên, khinh miệt nhìn, nhẹ nhàng hộc ra một chữ: "A." Lê Hàn khẽ giật mình, thử dò hỏi: "Cô có thể thấy rõ hình này không?" "Thấy rõ." Khâu Sam thản nhiên nói. Lê Hàn cau mày: "Vậy hiện giờ cô thấy sao?" Khâu Sam nói: "Thôi miên, đúng không." Lê Hàn nghe vậy liền lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, cả kinh nói: "Cô có thể nhìn ra sao! Không sai, tôi muốn thôi miên cô, nhưng xem ra hiện giờ tôi đã thất bại. Cô có thể nói cho tôi biết làm sao cô phát hiện ra không?" Đối với câu hỏi này, ngay cả một vẻ mặt Khâu Sam cũng lười thể hiện. Vì thế ông ta tự hỏi tự đáp: "Hoặc là do tôi dở, hoặc là do cô quá thông minh." Nói xong, ông lắc đầu, thán phục nói: "Không hổ là số 1. Nếu dễ dàng bị tôi khống chế như vậy, cô và những thứ kia cũng không có gì khác biệt." Chiêu thứ nhất không thành, Lê Hàn lại không hề tỏ vẻ quá mức tiếc nuối, hiển nhiên là còn chiêu sau. Khâu Sam âm thầm đề phòng, đã thấy ông ta không nhanh không chậm giới thiệu về cái bình giữ nhiệt trong tay. Một tay Lê Hàn cầm bình giữ nhiệt, một tay đặt lên nắp bình, nói với Khâu Sam: "Cái bình này đã theo tôi rất lâu rồi. Đừng nhìn nó không chớp mắt, khả năng giữ nhiệt của nó rất tốt, so với mấy cái bình giữ nhiệt hàng hiệu mà học trò tặng thì tốt hơn nhiều. Kỳ thật giữ nhiệt tốt quá cũng không quá tiện, vì đổ nước nóng vào rồi thì phải chờ rất lâu mới có thể uống được. Nhưng tôi vẫn giữ không đổi cái bình này, cô có đoán được là vì sao không?" Khâu Sam nhìn bàn tay đang đặt trên nắp bình khẽ dùng lực, đột nhiên trong lòng sinh ra một loại cảm giác bất an. "Đó là vì, cái bình này, khả năng đậy kín cực tốt. Cô xem, tôi đứng gần như vậy, cũng không nghe thấy bên trong có mùi gì." Lê Hàn vừa cười nói vừa dùng lực xoay nắp bình. Trong phút chốc, một mùi vị quái dị khó có thể hình dung chui ra từ kẽ hở của nắp bình, ngang ngược xộc vào xoang mũi Khâu Sam! Và trong một cái nháy mắt này, Khâu Sam cảm giác như toàn bộ tế bào huyết dịch trong cơ thể cô như bừng lên sức sống! Toàn bộ tế bào đều đang đánh trống reo hò ! Hưng phấn mà tru lên! Khâu Sam thất thần nghe vô số tiếng rít phát ra từ trong cơ thể như muốn nứt ra của mình! Âm thanh cao vút kéo dài từ trong ra ngoài, như xuyên thủng màng nhĩ cô, làm cho cô không thể nào nghe được âm thanh nào khác bên ngoài. Có thể thấy được cơ thể của cô bắt đầu run rẩy, nhưng cô đã không thể nào hay biết nữa. Toàn bộ cảm giác của cô đều bị ép buộc đến cực điểm, cảm giác trong cơ thể vốn đã mất đi đang dần phát sinh biến hoá cực lớn. Giống như bất thình lình, cô liền có được cảm giác. Đầu óc sớm ngừng hoạt động, không thể phán đoán được điều này có hợp lý hay không. Đôi mắt cô tựa như bị đào ra ném vào trong cơ thể, tận mắt nhìn thấy dòng máu đỏ tươi thông phá từng mạch máu bế tách, cuồn cuộn trào ra không biết từ nơi nào nhanh chóng thông nối các mạch máu, rất nhanh sau đó trong cơ thể cô mỗi mạch máu đều là máu tươi đỏ chói một cách khủng bố. Mạng lưới máu tươi thông nối toàn thân xong, thế nhưng lại như muốn thẩm thấu ra khỏi thành mạch, khiến những mạch máu xanh đen nổi lên ngoài da dần bị nhiễm đỏ mà không thể nào chống lại được. Sắc đỏ của máu giội rửa đầy trời rốt cục che kín hai mắt Khâu Sam, cô lại bị dẫn dắt nhìn đến khớp xương của mình, ngay cả những chiếc xương trắng hếu cũng bị màn huyết sắc mờ ảo trong mắt cô nhuộm đỏ. Có thể thấy rõ xương cốt toàn thân đột nhiên đồng loạt rung lên phát ra tiếng "Lách cách ", bọn nó chặt chẽ tổ hợp lại thành một quái vật xương khô, quái vật này nghiễm nhiên có ý thức, nhưng lại bị giảm cầm không thể di động, vì thế nó bất mãn, nó phẫn nộ nóng nảy mà kêu gào, nó muốn đứng lên, muốn đi về phía trước. Phía trước có một thứ gì đó, đối với nó có lực hấp dẫn trí mệnh. Quái vật xương khô cuồng nộ rống to, đột nhiên tránh thoát ràng buộc, lao về phía trước! Đột nhiên nó hung hăng đập lên vật cản, lại chẳng mảy may đau đớn, hung hãn công kích thứ đang chắn ngang nó và thứ đang hấp dẫn nó một cách điên cuồng kia. Cái gì nó cũng không nhìn thấy, trước mắt chỉ có một mảng đỏ như máu. Nó cũng nghe không thấy, trong đầu nó đều là tiếng tế bào thét chói tai. Nó đang run rẩy , hai tay không ngừng đập lên lớp kính thuỷ tinh, suy nghĩ trong đầu của nó bị đào rỗng rồi sau đó nhét vào một ý niệm duy nhất: Phá huỷ vật cản, đạt đến thứ kia! Đó là... Thứ gì? Đó là... Cái gì? Gân cốt đứt đoạn từng chút một mang lại cảm giác đau nhức tột đỉnh đột nhiên ập tới, Khâu Sam rít lên một tiếng, những mạch máu kết nối trong ảo giác kia giờ đây lại từng chút vỡ tan, tuôn ra màn sương máu đỏ thẫm, nhưng cảm giác đau đớn bồi hồi giữa sống và chết lại không phải ảo giác, Khâu Sam chỉ cảm thấy chính mình lại chết thêm một lần, lần này so với hai lần trước phải thống khổ hơn gấp trăm lần. Mười ngón tay của cô bấu lên thành kính đang giam lỏng cô, trừng lớn hai mắt, từ trong màn sương máu biến ảo thấy được khuôn mặt đang mỉm cười của Lê Hàn. Khuôn mặt này, bị cô khắc sâu vào đầu. Cô run giọng hỏi: "Đó là... Cái gì?" Khi những lời này hỏi ra, cuồng bạo trong mắt cô nhanh chóng bình ổn lại. Tròng trắng phủ đầy tơ máu, con ngươi tối đen như mực nhìn chằm chằm Lê Hàn. Lê Hàn kinh hãi, chống lại đôi mắt thế nhưng lại khôi phục tỉnh táo của Khâu Sam, quên cả trả lời. Móng tay Khâu Sam tạo nên tiếng vang cực kì chói tai trên lớp kính thuỷ tinh, ánh mắt cô lạnh lùng, lại hỏi một lần: "Kia là cái gì?" Lê Hàn không tự chủ được lui một bước, lòng tin đang trên bờ vực sụp đổ, thần sắc do dự không ngừng nhìn cô. Bình giữ nhiệt trên tay đã hoàn toàn mở ra, hương vị khiến Khâu Sam nổi điển kia vẫn không ngừng từng đợt chui vào khoang mũi cô. Khả năng tự chủ bình sinh của Khâu Sam giờ khắc này được chân chính vận dụng đến đỉnh điểm, cô buộc chính mình phải làm quen với hương vị này, chấp nhận hương vị này, nhưng trừ bỏ mùi hương ra, cô cũng không thể nào phân biệt được cái khác. Năm ngón tay phải của cô đặt bên trên tấm kính, trải qua vài giây âm thanh khó nghe mới có thể nắm lại với nhau. Thanh âm này cuối cùng cũng khiến Lê Hàn phục hồi lại tinh thần từ biến cố nãy giờ, ông hít một hơi, lại bởi vì một hơi này tràn ngập mùi tanh tản ra từ miệng bình, ông lập tức ho sặc sụa vài tiếng, vội vàng vặn nắp bình ngăn trở mùi tanh kia lại, sau đó thở mạnh một hơi, dọn sạch không khí tanh tưởi trong phổi, sau đó mới lại hít sâu một hơi. Khuôn mặt ông khẽ giật giật, đứng thẳng lại, ra vẻ tự nhiên, triển lộ một nụ cười không quá tự tin. Lại hít vào một hơi, Lê Hàn mới trả lời câu hỏi của Khâu Sam. "Đây là não người, khoẻ mạnh và hoàn toàn tươi mới." Sau một lúc lâu, Khâu Sam mới nghe hiểu được những lời này, mắt trợn tròn cả lên. Nhìn thấy biểu tình của cô như vậy, Lê Hàn càng cảm thấy vững tin hơn, nụ cười cũng rộng hơn, ông nói: "Đây là tôi vừa lấy ra tức thì, đồ ăn của cô." Không biết sao, Khâu Sam đột nhiên nhớ tới cậu thiếu niên gặp tại Mộ Phát, nhớ tới cái miệng nhớp nháp của cậu, nhớ tới nỗi sợ hãi và thống khổ ngập trong mắt cậu ta, nhớ tới cách cậu ta bi thương mà quyết tuyệt công kích Độ Nhược Phi để rồi bị Độ Trân Bảo một kiếm giết chết. Khâu Sam rốt cục hiểu được hàm nghĩa của việc cậu ta đập đập lên đầu cô. Một cái, hai cái, ba cái... Đó là một lời nhắc nhở. Qua lâu như vậy, cô mới có cơ hội hiểu được lòng tốt trước khi chết của cậu thiếu niên kia. Chẳng qua là, Khâu Sam hy vọng, mình vĩnh viễn không có cơ hội hiểu được mới tốt. Lê Hàn quan sát thần sắc của cô, tiếp tục nói: "Cô có cho rằng, cô không có ham muốn với thịt người, chứng minh rằng cô và xác sống không giống? Khâu Sam, cô quả thật không giống bọn nó, những thứ kém chất lượng không có trí tuệ kia làm sao có thể đánh đồng với cô? Cô là sinh vật thích hợp với sự lựa chọn của Thế Giới Mới, là công dân của Thế Giới Mới, mà những xác sống khiến người ghê tởm kia chẳng qua chỉ là những con kiến hôi, bọn tôi dễ dàng tha thứ cho sự tồn tại của bọn nó, chỉ là vì muốn bảo đảm đa dạng loài mà thôi." Khâu Sam hỏi: "Bọn nó không phải do chính các người tạo ra hay sao? Bọn nó từng giống với các người, đều là con người, nếu xem bọn nó là kiến hôi, vậy ông là cái gì?" "Tôi đương nhiên là không cùng loại với bọn nó." Lê Hàn nở nụ cười, khinh thường nói, "Lúc sống bọn nó cũng đã là cái xác không hồn, tính mạng của bọn nó không có giá trị không có ý nghĩa, bị gạt bỏ cũng là điều tất yếu. Dựa vào cái gì mà lại để những thứ sống hay chết cũng không quan trọng xâm chiếm nguồn tài nguyên hữu hạn?" Khâu Sam: "Nếu ông bị cắn, ông cũng sẽ giống bọn nó." "Tôi sẽ không bị nhiễm." Lê Hàn đắc ý nói, "Tôi là công dân được lựa chọn của Thế Giới Mới, Thế Giới Mới sẽ không tổn thương bất kì công dân nào của nó." Cái từ "Thế giới mới " này xuất hiện rất nhiều lần từ miệng Lê Hàn, Khâu Sam vẫn tưởng rằng đây là chỉ nền văn minh điêu tàn sau khi bệnh dịch bùng nổ, hiện tại cô lại nghe ra chút manh mối. Cô hỏi: "Thế Giới Mới là tên tổ chức của các người?" Lê Hàn gật đầu: "Không sai. Nhưng hiện tại tôi không thừa nhận những người đó có tư cách làm chủ Thế Giới Mới. Bọn họ muốn chữa khỏi người bán lây nhiễm, quả thật là tự mình đa tình, các cô không cần chữa khỏi, các cô so với những người đó càng là sinh vật cao cấp hơn! Các cô có thể chất tốt hơn, tài nguyên tiêu hao ít hơn, đầu óc thanh tỉnh hơn, con người làm sao có thể so được với các cô?" Bình giữ nhiệt tuy đã đóng lại, nhưng mùi vị này vẫn đã lan toả khắp trong không khí. Khâu Sam cảm giác được mỗi lỗ chân lông của cô đều đang liều mạng hấp thu mùi hương này. Phản ứng của cơ thể là thành thật nhất, cô không thể phủ nhận khát vọng của bản thân đối với não người, nên chỉ có thể dùng toàn lực trấn áp, cố gắng khai thác một ít thông tin từ miệng Lê Hàn. "Nhưng cơ thể tôi không hề linh hoạt được như con người. Hơn nữa người bán lây nhiễm dùng hết năng lượng trong cơ thể sẽ chết. Con người có thể dễ dàng bắt lấy tôi, giết chết tôi." Nghe được mấy câu nói đó, Lê Hàn có chút mừng rỡ nở nụ cười, nhẹ giọng nói: "Những vấn đề này, đều là một vấn đề. Cô có biết ngủ đông không?" "Gấu? Rắn?" "Đúng, kỳ thật bản chất ngủ đông của hai loài ngủ đông thường thấy là gấu và rắn không giống nhau, hơn nữa loài gấu sống ở khu vực nhiệt đới sẽ không ngủ đông, nhưng đây cũng không phải điểm chính." Lê Hàn ngừng việc phổ cập tri thức khoa học, quay lại chủ đề chính, "Đến mùa đông, thời tiết rét lạnh, thực vật thiếu thốn, một vài động vật sẽ tiến hành ngủ đông, thần kinh của những động vật này sẽ bị vây trong trạng thái tê liệt, nhịp tim và hô hấp cũng trở nên chậm rãi, không ăn không uống cho đến khi vượt qua hết mùa đông. Thế nào, có phải nghe có chút quen không?" Là có chút quen, còn có chút vô nghĩa, biểu tình Khâu Sam kỳ quái, tỏ vẻ không quá tin tưởng. "Tôi sẽ dùng một cách nói khác." Lê Hàn ngừng nói, nghĩ nghĩ, lại nói, "Kỳ thật trạng thái của cô tương đối giống gấu ngủ đông." "..." Sắc mặt Khâu Sam không tốt. Lê Hàn nói: "Không có loại sinh vật không cần ăn. Căn cứ theo phỏng đoán của tôi, chỉ cần cô bổ sung một lượng dinh dưỡng nhất định, cô sẽ có thể thoát khỏi tình trạng ngủ đông. Ý của tôi là, cơ thể cô sẽ nhanh chóng khôi phục. Bởi vì cô không ăn không uống lại có thể sống rất lâu, tôi cho rằng một lần ăn sẽ có thể cung cấp đầy đủ năng lượng cho cô duy trì trạng thái trong vòng một tuần." Khâu Sam: "Phỏng đoán?" Lê Hàn thừa nhận: "Tuy tôi xác định đồ ăn của người bán lây nhiễm là não người, nhưng để lấy được não tươi hơi bị khó, tôi không muốn lãng phí đồ ăn trên người những người bán lây nhiễm đầu óc chậm chạp kia. Chỉ có cô có tư cách hưởng dụng món ngon, Khâu Sam, cô cần ăn." Khâu Sam không nói được một lời mà nhìn bình giữ nhiệt trong tay Lê Hàn. "Không." Cô nói. Cái chết của người thiếu niên bán lây nhiễm vẫn in sâu trong đầu cô, một khi ăn não người, cô làm sao còn có thể kiên trì khẳng định chính mình là người? "Cô từ lâu đã không còn là người." Như biết được suy nghĩ của cô, Lê Hàn bình thản nói, tựa như giúp Khâu Sam khẳng định. Ông ta đi tới trước một bước, hơi chần chừ, lại đi tiếp hai bước, đứng trước tấm kính đối diện Khâu Sam, nói tiếp: "Cho dù cô có nhận cái gọi là trị liệu, có tim đập, có máu nóng, ngay cả bộ dáng cũng dần trở nên giống với người thường, nhưng tận sâu trong đáy lòng cô biết, cô không phải người. Mì sợi, rau dưa, thịt thà, đều không thể làm cô cảm thấy thèm. Cô giống như sẽ không bao giờ đói, kỳ thật cô vẫn luôn khát vọng ăn đồ ăn thuộc về chính mình." Ông ta giơ bình giữ nhiệt lên, gõ lên tấm kính hai cái rồi nói: "Khâu Sam, đây là đồ ăn của cô, cô cần ăn." Ánh mắt Khâu Sam di động theo bình giữ nhiệt đang gõ lên tấm kính. "Không." Cô lại vẫn nói. "Tôi muốn giúp cô, Khâu Sam, cô hẳn nên cho bản thân một cơ hội. Chỉ cần cô ăn phần ăn này, tôi liền giúp cô kiểm tra cơ thể, tôi có thể giúp cô khôi phục đến trạng thái tốt nhất. Chẳng lẽ cô vẫn nguyện ý bị kẹt trong này? Đi ra ngoài cũng bị giám sát, một đời không có tự do?" Khâu Sam không nói gì. Lê Hàn thấp giọng nói: "Chỉ có tôi là thật lòng giúp cô, những người khác đều muốn tù cấm cô, bọn họ đều sợ hãi cô, đề phòng cô, không thừa nhận cô là đồng loại. Có liên quan gì sao? Cô vốn không phải đồng loại của họ, bởi vì cô so với họ càng cao cấp hơn, cô có quyền nắm giữ quyền sống chết của bọn họ.." Lê Hàn lại lần nữa mở nắp bình, hương vị vốn đã tản mác gần như biết mất hoàn toàn trong không khí nay lại trở nên nồng nặc, ông ta mở cửa sổ nhỏ, đặt bình giữ nhiệt vào phòng cách ly. Thoáng chốc, căn phòng cách ly nhỏ hẹp tràn ngập hương vị tanh tưởi. Tựa như có người đã nhét một nắm đường biết nhảy nhót dưới da đầu cô, trong đầu cô chỉ toàn những tiếng "lép bép lép bép" nổ không ngừng. Không cần thở, cô cũng có thể biết được thứ trong bình giữ nhiệt đối với cô có bao nhiêu hấp dẫn. Lê Hàn rời đi, cánh cửa khép lại tạo nên một tiếng vang. Khâu Sam đột nhiên thả lỏng, tinh thần kiên cường cố gắng chống đỡ tiêu tán trong nháy mắt, sự yếu ớt được cô cẩn thận che giấu theo đáy mắt lẳng lặng bò ra, cô đứng giữa căn phòng tràn ngập hương vị não người, không chỗ có thể trốn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]