Chính Hình Bác Ân cũng cảm giác mình hết nói nổi rồi, nàng có thể bận đến quên giờ giấc, nhưng rồi như có linh tính mách bảo nhấc đầu một cái, thì lại vừa vặn đến giờ nàng dự định sẽ đi gặp Khâu Sam. 
Công việc của mình đã xong, Hình Bác Ân nói mọi người một tiếng rồi bước ra cửa. 
Ngày hôm qua không khéo đụng trúng Lê Hàn, nàng thấy ngại khi lại qua vào giờ trưa nữa, nếu lại chạm mặt thì nàng không thể nào tưởng tượng nổi ánh mắt của Lê Hàn sẽ nhìn nàng thế nào... 
Hơn nữa, ngày hôm qua có người ngoài nên nàng cũng không nói được gì với Khâu Sam. Kỳ thật cũng không phải là có gì đó không nói không được, nàng đến chẳng qua là vì nàng muốn nói cái gì đó, bình thường nói tới cũng chỉ là công trình nghiên cứu thử nghiệm này nọ, nhưng nếu không nói, nàng lại cảm giác bức bối. 
Cũng không biết đây là cái tật gì nữa. 
Hình Bác Ân vừa đi vừa nghĩ, chắc là do thích, không còn giải thích nào hợp lý hơn. 
3h30 chiều, gọi là giờ cơm trưa hay cơm chiều gì cũng không quá đúng, các phòng thí nghiệm đều tất bật tới lui, Hình Bác Ân lướt ngang qua, không tâm tư nhìn xem người khác đang làm cái gì. Nàng vừa mới rời khỏi một nơi tất bật như vậy, nàng muốn nhanh chóng trò chuyện với Khâu Sam, sau đó đúng giờ quay lại phòng thí nghiệm tiếp tục công việc của mình. 
Làm nhóm trưởng, Hình Bác Ân vẫn luôn cố gắng hết sức hoàn thành nhiệm vụ của mình, nhưng nhóm trưởng cũng có 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-sinh-ky-luc/1360952/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.