Chương trước
Chương sau
Ô tô chậm rãi chuyển bánh lui về sau theo đường cũ, rời xa nơi Hình Bác Ân bị thương. Sau khi lùi đến nơi trống trải, Độ Nhược Phi quay đầu, trả số, nhấn ga.
Độ Trân Bảo thắt dây an toàn ngồi ghế phó lái, lắng nghe tiếng động từ ghế sau.
Hình Bác Ân nằm nghiêng, đầu gối lên đùi Khâu Sam, hai tay nắm chặt lấy cánh tay Khâu Sam. Nàng vẫn đang liên tục ra mồ hôi. Khi ánh sáng rọi vào đến, Khâu Sam nhìn thấy trán Hình Bác Ân đã lấm tấm mồ hôi.
Trừ một câu "Đau quá" nàng thốt lên lúc tựa trên vai Khâu Sam ra, cả đường đi Hình Bác Ân không hề hé răng một câu nào, cũng không hề rên rỉ, chỉ có đôi mày nhíu chặt và tiếng hít thở hỗn loạn cho thấy sự thống khổ mà nàng đang chịu đựng.
Khâu Sam dùng một tay còn lại đặt lên trán Hình Bác Ân, lập tức Hình Bác Ân thở ra một tiếng. Đầu ngón tay Khâu Sam nhẹ nhàng men theo mép tóc len lỏi vào trong tóc của Hình Bác Ân, cho đến khi cả năm ngón tay đều vùi vào trong làn tóc đen ấy, nhẹ nhàng xoa bóp đầu cho Hình Bác Ân.
Hình Bác Ân mở to mắt, ngửa đầu nhìn cằm Khâu Sam.
Hai cánh môi Khâu Sam đang mím lại thành một đường thẳng tắp cực kì lạnh lùng. Cảm xúc của Khâu Sam đang rất không xong, Hình Bác Ân nhìn thấy được, nàng có chút áy náy cũng có chút đau lòng, Hình Bác Ân liền đưa hai tay ôm lấy cánh tay Khâu Sam áp vào má mình.
Khâu Sam thấy thế, ánh mắt bất đắc dĩ, thần sắc nhu hòa: "Em, không, cần, an, an ủi."
"Em nói chuyện..." Hình Bác Ân mỉm cười, lấy hơi, "Càng ngày càng giỏi."
"Chị." Khâu Sam nói. Là nhờ chị, tất cả phải cám ơn chị.
"Về sau, có lẽ phải nhờ em, dạy lại tôi."
"Đừng, nói, nữa."
Hình Bác Ân nghe lời nhắm mắt lại.
Xe theo lối rẽ rời khỏi đường cao tốc, chạy đến Mộ Phát.
Nếu không phải là vì phải lập tức rời khỏi cao tốc, thì có lẽ bốn người trên xe cả đời này cũng sẽ không đến một thành phố không có gì đặc biệt này. Độ Nhược Phi nhờ ngó qua bản đồ mới biết có một nơi như thế này.
Bởi vì lạ chỗ nên khi vừa chạy vào Mộ Phát Độ Nhược Phi liền mất phương hướng, Khâu Sam chưa tới đây lần nào nên cũng không biết đường, thế là Độ Nhược Phi chỉ có thể tự mình chạy loạn, cuối cùng dừng xe trước một toà nhà hai tầng khá là bắt mắt.
Hình Bác Ân đã sốt liên tục gần một tiếng, sốt rất cao. Độ Nhược Phi không biết sau khi bị cắn thì con người sẽ sống được bao lâu, nhưng xem tình hình này của Hình Bác Ân, Độ Nhược Phi cảm giác nhiều nhất thì cũng chỉ năm sáu tiếng.
"Chúng ta vào thôi, " Độ Nhược Phi nói, "Bên trong có thể tìm được thứ gì đó có ích cho cô ấy. "
Khâu Sam "Ừm" một tiếng, nương theo ánh đèn đường ảm đạm, cùng ánh đèn nê-ông phát ra từ biển hiệu cực lớn treo bên ngoài "Mua sắm tiện lợi", trên đường chỉ có vài xác sống lác đác, không tạo thành uy hiếp. Bọn họ vào trong trung tâm mua sắm không phải là vấn đề, nhưng vấn đề là bên trong sẽ có bao nhiêu xác sống, cái này Khâu Sam không dám phỏng đoán.
Một trung tâm mua sắm lớn như vậy, lại nằm hướng về đường cao tốc, nhất định ở đây sẽ có một số lượng lớn người ghé qua, và nhất định cũng có không hề ít xác sống ở lại.
Hiển nhiên Độ Nhược Phi cũng nghĩ đến điều này, nên chậm chạp không có hành động tiếp theo.
Nếu Hình Bác Ân trong trạng thái bình thường, Khâu Sam sẽ một mình tiến vào trong xem tình huống thế nào, nhưng hiện giờ Hình Bác Ân lại cực kì yếu ớt, cơ hồ mặc người xâu xé, Khâu Sam không dám để nàng lại một mình trong xe.
Nói đến cùng, Khâu Sam vẫn chưa đủ tin tưởng Độ Nhược Phi và Độ Trân Bảo.
Khâu Sam tin rằng khi Hình Bác Ân vẫn còn là một người khoẻ mạnh thì Độ Nhược Phi với Độ Trân Bảo mới không đẩy nàng ra ngoài để giữ mạng, ngược lại còn sẽ nảy sinh tình đồng loại cố gắng bảo vệ nàng. Nhưng mà vấn đề là bây giờ Hình Bác Ân đã bị lây nhiễm, nàng không còn là người bạn an toàn để có thể sóng vai đồng hành nữa, ngược lại còn là một mối nguy hiểm tiềm tàng.
Nếu sau đó Độ Nhược Phi và Độ Trân Bảo bỏ lại Hình Bác Ân, Khâu Sam cũng hoàn toàn có thể hiểu được. Hơn nữa nếu có chuyện như vậy phát sinh, cũng không thể bảo rằng bọn họ "Độc ác", bọn họ chỉ vì muốn bảo vệ bản thân, cái này không thể bàn đến chuyện thiện ác tốt xấu được.
Cùng lúc đó, Độ Nhược Phi cũng nghĩ tương tự như vậy.
Hai nhóm kết tổ chỉ có một ngày một đêm, nói đến việc tin tưởng thì có chút quá sớm. Nay Khâu Sam và Hình Bác Ân, một người đã là xác sống, một người sắp thành xác sống, không thể không nói hai người bạn đồng hành này quả thật là một chuyện cực phiền.
Nếu để Khâu Sam một mình vào trong, ba người bọn họ chờ trong xe, lỡ như Hình Bác Ân biến đổi trước khi Khâu Sam trở, tấn công bọn họ, vậy bọn họ có được giết Hình Bác Ân không? Nếu không giết, Độ Nhược Phi đạp Hình Bác Ân một phát văng ra ngoài, rồi sau đó bọn họ có cần tiếp tục chờ Khâu Sam không? Nếu đợi, Khâu Sam quay về thấy Hình Bác Ân đã biến thành xác sống mà vẫn yêu cầu được đi cùng thì sao? Độ Nhược Phi không cách nào đồng ý được.
Bảo Độ Nhược Phi và Khâu Sam cùng tiến vào, để Độ Trân Bảo lại với một xác sống tương lai, kia càng không có khả năng.
Nếu một mình Độ Nhược Phi đi vào, cô cũng không sợ Khâu Sam sẽ đạp Độ Trân Bảo ra, cũng không sợ Khâu Sam sẽ lái xe chạy đi, nhưng cô lo rằng nếu Hình Bác Ân biến đổi, nhất định muốn ăn Độ Trân Bảo, Khâu Sam sẽ mềm lòng để cho Hình Bác Ân ăn luôn Độ Trân Bảo. Tuy rằng Độ Nhược Phi cũng không quá rõ vì sao cô lại cảm giác Khâu Sam sẽ mềm lòng với xác sống Hình Bác Ân chứ không phải là Độ Trân Bảo ngoan ngoãn đáng yêu, nhưng cô lại cảm giác được chắc chắn là mình đúng.
Nếu để một mình Hình Bác Ân lại xe, Độ Nhược Phi cho rằng Khâu Sam cũng sẽ không chịu. Dù sao giờ phút này Hình Bác Ân vẫn là người, hơn nữa lại bị thương, mùi máu tươi sẽ hấp dẫn cả chục xác sống quanh đây đến. Hiện giờ Hình Bác Ân chỉ có một vết thương trên vai, chờ bọn họ dọn xong xác sống trong trung tâm mua sắm rồi quay lại, lỡ như nhìn thấy Hình Bác Ân chỉ còn có nửa người, Độ Nhược Phi lo rằng Khâu Sam sẽ nổi giận cắn chết hai chị em nhà cô luôn quá.
Thế nào cũng không được, Độ Nhược Phi quay đầu nhìn Khâu Sam.
Khâu Sam mở cửa bước xuống, ra sau cốp lôi ra một tấm thảm hoa của cô và Hình Bác Ân, sau đó quay lại xe dùng thảm đắp lên người Hình Bác Ân, rồi đưa tay làm động tác ôm với Độ Nhược Phi.
"Cô ôm cô ấy vào?" Độ Nhược Phi đoán được ý Khâu Sam, "Cũng được. Tôi cõng Độ Trân Bảo, đồ đạc để lại xe. "
Quyết định xong, Khâu Sam và Độ Nhược Phi lập tức hành động.
Khâu Sam bế Hình Bác Ân xuống xe, kéo hai tay Hình Bác Ân ôm chặt lấy cổ mình. Độ Nhược Phi giúp di chuyển hai chân Hình Bác Ân cặp lấy hông Khâu Sam, sau đó mở thảm bọc Hình Bác Ân lại, thảm được bó chặt, chỉ lộ ra khuôn mặt để có thể hít thở.
"Mình nói trước với nhau cái này." Độ Nhược Phi nói, "Nếu bên trong có nhiều xác sống, tôi và Độ Trân Bảo gặp nguy hiểm sẽ lập tức chạy ra. Tôi sẽ cố gắng chờ các người trong xe, nếu thật sự đợi không được, chúng tôi sẽ đi trước. Đồ của hai người tôi sẽ để lại. "
Khâu Sam: "Hảo."
Độ Nhược Phi cõng Độ Trân Bảo, nắm kiếm trong tay: "Đi."
Chém ngã từng xác sống tới gần, bốn người xông vào cửa chính của trung tâm mua sắm.
Ở tầng một, sảnh trước của trung tâm mua sắm đa phần là những gian hàng bán quần áo, quần áo trong đây cũng giống như hàng bỏ sỉ ngoài chợ bị chất thành đống hỗn độn. Mà những gian quần áo bán hàng hiệu thì như bị cướp ghé qua, trong khi những quần áo bán giá ổn định thị trường lại không ai ngó ngàng, vẫn còn nằm ngay ngắn chỉnh tề bên trong. Đa phần những gian hàng quần áo này đều treo bảng giảm giá khuyến mãi, những tấm bảng này cũng đã phủ một lớp bụi, phỏng chừng hằng năm chúng cũng không hề thay đổi.
Từ cửa chính đến thang cuốn lên tầng hai phải vòng qua những gian hàng quần áo này. Tầng một không quá nhiều xác sống, Độ Nhược Phi đi phía trước một mình giải quyết sạch, Khâu Sam theo sau, con dao trên tay vẫn không hề nhúc nhích. Đi một hồi thì các gian hàng bán quần áo đã biến thành các quầy kinh doanh đồ trang điểm. Quầy kinh doanh đồ trang điểm và gian hàng bán quần áo đều rơi vào cùng cảnh ngộ, hàng hiệu đều bị cướp sạch, hàng bậc trung đến cấp thấp thì vẫn bình yên vô sự.
Mà một đám người thường bày tỏ sự "Căm phẫn với bất công xã hội " kia, ngay sau khi trật tự xã hội bị phá hỏng thì thế lực này đột nhiên bạo phát, họ noi theo danh nghĩa của các hiệp khách thời xưa, gom sạch những thứ ngày thường mình không mua nổi, nhưng điểm khác biệt là, hiệp khách người ta thường mang những thứ mình trộm được chia cho người nghèo, còn những kẻ ăn hôi này lại mang đồ cất vào túi riêng.
Trung tâm mua sắm này dùng lối đi tự động thay cho thang cuốn nhằm thuận tiện cho khách hàng mang theo xe đẩy đến các quầy hàng hoá, tiết kiệm thể lực. Độ dốc của lối đi tự động rất nhỏ, bởi vậy khoảng cách khá dài, Độ Nhược Phi và Khâu Sam đứng trên lối đi tự động, đồng thời cũng tự mình bước đi, bọn họ nhanh chóng đã đến lầu hai.
Trạng huống lầu một và lầu hai quả là khác nhau một trời một vực.

Trên lầu hai là thực phẩm và vật dụng hằng ngày, giờ phút này cảnh tượng lầu hai như bị châu chấu càn quét qua, không còn lại gì nhiều. Mà xác sống thì không hề thiếu.
Nhìn đám xác sống này, từ những vết thương trên người có thể đoán được tình cảnh của bọn nó lúc tử vong. Trong đó, rất nhiều xác sống có vết thương trí mệnh là do con người gây ra.
Điều này cũng không làm người ta bất ngờ. Độ Nhược Phi chỉ cảm thấy đau đầu với số lượng xác sống ở đây, cô cau mày. Lúc tìm kiếm vật dụng, không phải cô chưa từng thấy qua hai người vì một bịch thực phẩm mà liều chết ẩu đả, hơn nữa cô thấy cũng không ít. Trên thực tế, nếu cô là một người yếu đuối, có thể giờ đây cô và Độ Trân Bảo đã là hai thành viên trong đàn xác sống này.
Khi rơi vào tình huống nguy hiểm, người không có năng lực tự vệ rất khó sống sót. Trong thời đại hoà bình, những kẻ bạo lực thường bị người khác khinh thường, nhưng mọi người lại không thể không thừa nhận một sự thật: Loại người này rất ít khi bị ăn hiếp. Thời đại hoà bình còn như thế, đến khi không còn pháp luật quản chế, người dựa vào nắm tay để nói chuyện tự nhiên liền biến thành chân lý.
Để tay lên ngực tự hỏi, gặp phải những kẻ côn đồ hung hãn, Độ Nhược Phi cũng không dám tuỳ tiện phản kháng, nói là nhát gan cũng được, yếu đuối cũng được, tóm lại đều chỉ vì giữ mạng mà thôi.
Mà hiện tại, đâm lủng sọ xác sống chặn đường, cũng là vì giữ mạng.
Độ Nhược Phi và Khâu Sam một trước một sau, Độ Trân Bảo Độ và Hình Bác Ân được kẹp giữa hai người, cả hai đều nằm trong vòng bảo hộ của Độ Nhược Phi và Khâu Sam, xác sống khó có thể tới gần.
Hai người chém giết xác sống mở ra được một đường máu, đi xuyên qua dãy hành lang lầu hai, đánh bậy đánh bạ một hồi lại tìm được đến phòng quan sát. Cửa bị khoá, Độ Nhược Phi nhấc chân đạp tung cửa, vừa xông vào liền bị một xác sống mặc đồ bảo vệ nhào tới, Độ Nhược Phi không kịp rút kiếm, chỉ nghiêng người qua kêu lên: "Khâu Sam!"
Khâu Sam thừa dịp xác sống kia đang nhào lố qua người Độ Nhược Phi liền tặng cho nó một dao vào gáy.
Độ Nhược Phi xoay người đạp văng nó đi, một lần nữa khoá trái cửa.
Nguy cơ tạm thời giải trừ, mọi người đều nhẹ nhàng thở ra một hơi, Độ Nhược Phi ngồi xổm xuống đặt Độ Trân Bảo ngồi lên ghế dựa bọc da, chiếc ghế dựa kia không biết đã bao nhiêu năm rồi mà chỗ ngồi đã rách một lỗ, lộ ra phần xốp vàng bên trong, nhưng ngồi lên vẫn khá là êm ái.
Phòng quan sát cũng không quá lớn, có hai ghế dựa bọc da, một cái ghế nhựa, và một cái giường gấp. Độ Nhược Phi giúp Khâu Sam mở lớp thảm bọc ra, đặt Hình Bác Ân lên giường gấp.
Mặt Hình Bác Ân đỏ đến kì cục, cổ cũng nóng đỏ, vẻ mặt đau đớn, ý thức như có chút mơ hồ, nhưng vẫn không hề nói gì. Độ Nhược Phi sờ trán nàng một cái, vừa chạm vào đã như bị phỏng mà giật tay lại.
"Nếu vẫn tiếp tục phát sốt như vầy thì đầu óc cũng nóng đến hỏng mất." Độ Nhược Phi nói.
Khâu Sam đặt chiếc ghế nhựa bên cạnh đầu giường rồi ngồi xuống, một tay sờ trán Hình Bác Ân, tay kia sờ cổ Hình Bác Ân.
"Khâu Sam..." Hình Bác Ân bỗng nhiên kêu lên, hai tay bắt lấy cánh tay Khâu Sam.
"Ân Ân." Khâu Sam nghiêng mặt sang một bên, áp má lên má Hình Bác Ân.
"Khâu Sam, Khâu Sam..." Giọng Hình Bác Ân càng lúc càng nhỏ, gọi vài lần, đến cuối cùng thì chỉ còn vài tiếng rầm rì trong cổ họng, nghe không rõ nữa, tuy vậy, Khâu Sam vẫn đáp lại từng tiếng một.
Độ Nhược Phi ngồi trên một chiếc ghế khác, cùng Độ Trân Bảo hướng tầm mắt về phía hai người này.
Tình cảm như này đến tột cùng có phải là tình bạn thuần khiết hay không đã không còn quan trọng. Sống chết có nhau, cùng chung hoạn nạn, bất luận là tình bạn, tình thân, hay tình yêu, đều khiến con người ta tôn trọng và rung động từ đáy lòng.
Độ Trân Bảo nắm lấy tay Độ Nhược Phi. Độ Nhược Phi cúi đầu nhìn, sau đó gỡ tay Độ Trân Bảo ra rồi bảo Khâu Sam: "Tôi thấy cô ấy sốt rất cao, hay là đặt cô ấy xuống đất đi, sàn nhà mát hơn."
"Hảo."
Độ Nhược Phi đứng dậy ôm Hình Bác Ân đặt xuống đất.
Biện pháp này cũng không quá hiệu quả, Hình Bác Ân như đã không còn cảm nhận được sự khác biệt về nhiệt độ giữa giường và sàn nhà nữa.
Độ Nhược Phi nói: "Có thể trong tủ lạnh đằng kia sẽ có đá..."
Độ Nhược Phi bỗng dưng câm nín.
Chỉ thấy cả người Khâu Sam đè lên người Hình Bác Ân, mặt dán mặt, tay chạm tay, lòng bàn tay áp vào nhau, thân thể hợp nhất, Hình Bác Ân vô ý thức thở ra một hơi, nghe tựa như tiếng rên rỉ kiều diễm.
Trong nháy mắt Độ Nhược Phi liền liên tưởng đến cảnh hai người đang làm tình trong một đoạn clip mình từng xem qua.
Độ Nhược Phi cảm thấy cái này tuyệt đối không thể trách mình được, tư thế này, âm thanh này... Cái này gọi là tình bạn?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.