Chu nhị lang trực tiếp nâng sọt từ chỗ Chu tứ lang, đặt trên lưng ước lượng, cuối cùng cũng không giấu được vẻ tươi cười trên mặt, "Ít nhất cũng phải hai mươi cân."
Bởi vì Chu nhị lang buôn bán nhiều, nên khá có kinh nghiệm với việc tính trọng lượng, hơn nữa sọt này cũng do tự tay hắn làm, bởi vậy đại khái có khoảng bao nhiêu lòng hắn biết rõ.
Cũng vì thế mà mọi người đều rất tin tưởng số cân hắn ước lượng ra.
Ngay cả Chu đại lang và Chu tam lang cũng không giấu được ý cười trên mặt, lúc này không còn ai để ý việc Chu tứ lang lề mề trên núi lâu như vậy nữa.
Một người nhận lấy cái cuốc trên tay hắn, một người thì cõng Mãn Bảo lên, đi nhanh về nhà.
Nếu bọn họ mà gặp được nhiều phục linh như vậy, cần gì quan tâm trời tối thế nào, phải đào hết ra mang về nhà mới yên tâm.
Lúc trở lại cửa thôn, ánh mặt trời đã sắp biến mất, chỉ còn ánh sáng nhá nhem.
Lúc này người trong thôn cũng kết thúc công việc ngoài ruộng, chuẩn bị trở về nhà ngủ.
Nhưng cũng người ghét trời nóng, không muốn vào nhà ngủ, nên ra ngồi trước cửa hoặc là ngồi dưới gốc cây trong thôn ba hoa phét lác với người ta.
Nhìn thấy huynh đệ nhà họ Chu người vác cuốc, người cõng sọt đi từ bên ngoài về, bèn không nhịn được hỏi, "Các ngươi vừa đi đâu về đấy, ai ui, trên lưng là Mãn Bảo phải không, sao lại bẩn như thế này."
Đương nhiên Chu tứ lang sẽ không ngốc đến nỗi nói chuyện lên Chúng Sơn đào phục linh cho bọn họ, bởi vậy khẽ đảo con ngươi, buột miệng thốt ra lời nói dối, "Chúng ta đi thoát nước cho ruộng lúa, Mãn Bảo ra đó gieo mạ cùng."
Mọi người đều vui vẻ cười ha ha, thoát nước cho ruộng lúa không có gì hay để hỏi, đến thời điểm này các nhà đều phải thoát nước cho ruộng lúa, nhưng mọi người cảm thấy hình ảnh Mãn Bảo gieo mạ ngoài ruộng lúa rất buồn cười, bởi vậy rối rít trêu ghẹo bé, còn có người muốn ôm Mãn Bảo xuống dưới hỏi một câu.
Kết quả Chu tam lang chẳng thèm ngẩng đầu mà cứ thế đi thẳng về phía trước, chỉ chốc lát sau đã cõng theo Mãn Bảo biến mất ở cuối con đường.
Người nói đùa không khỏi thấy hơi xấu hổ, Chu nhị lang bèn nói lời hòa giải: "Mẹ ta ở nhà đang sốt ruột lắm, lão tam phải đưa nàng về rửa mặt trước, các ngươi có rảnh thì đến nhà ta chơi nhé."
Đến nỗi cái sọt trên lưng Chu nhị lang, phần lớn người ở đây đều không có hứng thú, mọi người đều biết, nhà họ Chu trồng rau ở chỗ vịnh nhỏ bên kia, trong sọt nếu không phải là rau, thì chính là nấm dại bọn họ tìm được trên núi.
Nhưng cũng có người cảm thấy hứng thú, bước lên hai bước định xem thử, "Chu nhị, huynh đệ các ngươi lên núi tìm được gì tốt thế?"
Chu nhị lang không tiện không cho xem, nếu không kiểu gì đến mai cũng có đủ loại tin đồn truyền ra ngoài.
Cũng may phía dưới lá cây là nấm rơm Chu tứ lang và Mãn Bảo tìm được, bởi vì trời dần tối, người thôn dân này gạt lá cây ra xong thì nhìn không rõ lắm, nhưng vẫn nhận ra được nấm rơm.
Sau đó lại nhìn xem sọt này to bao nhiêu, không khỏi kêu lên kinh ngạc, "Tìm được nhiều nấm rơm như vậy hả?"
Tiếng kêu vừa dứt, lập tức có người tiến lên xem thử, "Quào, Chu nhị, các ngươi cũng siêu thật, đây là muốn phát tài to hả, thứ này chắc trên huyện thành bán đắt lắm đúng không?"
Chu nhị lang pha trò, "Cũng tạm, cũng tạm."
Chu tứ lang đi phía trước quay đầu kêu lên: "Nhị ca, huynh đi nhanh lên, đến giờ đệ vẫn chưa ăn tối đâu đấy."
Mấy thôn dân còn định xem tiếp hỏi tiếp lập tức thấy ngại không dám giữ Chu nhị lang nữa, chỉ biết hâm mộ nhìn huynh đệ nhà họ Chu đi xa.
"Ngày hôm qua trời không mưa mà, bọn họ đi đâu mà tìm được nhiều nấm rơm vậy nhỉ?"
"Do nhà người ta giỏi thôi, có vẻ nhà họ Chu lại sắp phất lên rồi."
"Ha, câu này ngươi nói muộn quá rồi đó, năm ngoái lúc người ta xây phòng mới ta đã biết, nếu không có tiền, sao bọn họ có thể xây được một dãy phòng gạch xanh mái ngói chứ?"
"Còn làm giường hết đó."
"Cũng vì nhà bọn họ nhiều người, làm việc nhanh, không nói cái khác, các ngươi cứ chờ hai ngày nữa thu lúa mạch mà xem, nhà ngươi có ba bốn người, nhà người ta tận mười mấy người cùng nhau xuống ruộng, cho dù có thay phiên nhau, vậy cũng chỉ vèo vèo cái là xong," có thôn dân nhà ít người ghen tị nói: "Nhà người ta gặt xong ba bốn mẫu lúa mạch, nhà ngươi còn chưa chắc đã xong lấy một mẫu."
"Đúng vậy, lần nào gặt lúa mạch với nhà bọn họ trong lòng ta cũng thấy không dễ chịu, bọn họ cứ được một lát là lại đổi chỗ mới, chúng ta thì sao, từ sáng đến tối còn chưa chắc đã gặt xong một mẫu."
"Cho nên vẫn là sinh nhiều con mới tốt."
"Sinh xong cũng phải nuôi sống mới được."
Đề tài dần dần chệch hướng, không còn ai thảo luận về sọt nấm dại Chu nhị lang cõng về nữa, nhưng mọi người đều có ấn tượng về việc này.
Chu nhị lang cõng sọt về nhà, lập tức cùng mấy huynh đệ khác lấy đồ trong sọt ra, nấm rơm còn tươi thì để sang một bên, ngày mai sẽ mang lên huyện thành bán, không tươi thì đặt ở một bên khác, tiểu Tiền thị sẽ lập tức chế biến với trứng gà cho hai người Mãn Bảo ăn với mấy món đã nấu xong.
Phục linh thì rải hết trên mặt đất, sau khi tách sạch bùn đất thì sẽ mang ra cân.
Chu nhị lang quyết định ngày mai sẽ mang ba bốn gốc đến bán cho hiệu thuốc ở huyện thành, mỗi ngày mang ba bốn gốc, có thể mang vài ngày.
Mang quá nhiều thì nguy hiểm, lúc mang đi nguy hiểm, mang tiền về cũng nguy hiểm, cho nên loại chuyện này vẫn phải làm từ từ.
Chu lão đầu và Tiền thị ngồi ở bên ngạch cửa xem bọn họ sắp xếp, nếp nhăn trên mặt như một đóa hoa cúc nhiều cánh, chỉ tính riêng tiền kiếm được từ phục linh thôi, Chu lão đầu đã thấy có lòng tin đối với việc vượt qua mùa đông năm nay rồi.
Mãn Bảo tắm rửa sạch sẽ chạy ra, vừa ra đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức, lập tức chạy đến bên bàn ngoan ngoãn ngồi chờ.
Bởi vì trời tối, trong phòng rất tối, Chu lão đầu không nỡ thắp đèn dầu, cho nên bé và Chu tứ lang trực tiếp ăn ở ngoài sân.
Bầu trời có ánh trăng, ít nhất cũng có thể nhìn thấy bát và thức ăn.
Chu tứ lang nhỏ giọng nói thầm một câu keo kiệt, sau đó lập tức vùi đầu cặm cụi ăn.
Chu lão đầu ngồi ở phía trên ngạch cửa nhìn xuống, nói: "Mãn Bảo à, loại chuyện như vào núi tìm đồ này, về sau cứ giao cho đám tứ ca con là được, con đừng theo vào làm gì. Con á, vẫn nên đọc sách nhiều hơn, sau này tìm thêm mấy thứ đáng giá như phục linh ấy, dạy cho đám tứ ca con, để cho bọn họ vào núi tìm."
Mãn Bảo vừa ăn vừa nói: "Cha, phục linh khó tìm lắm, nếu chỉ dựa vào mấy người tứ ca thì không tìm được đâu, nên nếu con không bận thì sẽ vào núi cùng bọn họ."
Bé cảm thấy vào núi chơi rất vui, còn có thể thu thập thêm một ít thực vật chưa từng thấy.
Nhưng Chu lão đầu không cảm thấy con gái ở trong núi có thể giỏi hơn lão tứ, cho rằng bé muốn đi chơi nên lấy cớ, đang muốn dạy dỗ bé, liền thấy Chu tứ lang ngước mặt lên hung hăng gật đầu, "Cha, phục linh này khó tìm lắm, phục linh hôm nay toàn là Mãn Bảo tìm đấy, nếu không có nàng, thì có khi hôm nay bọn con cũng chẳng tìm được gì đâu."
Chu lão đầu lập tức nghẹn lại, nửa ngày sau mới nói: "Thật là Mãn Bảo tìm được hả?"
"Thật mà, đặc biệt là cái mảnh cuối cùng ấy, cha không biết nó náu kĩ cỡ nào đâu, nếu không phải Mãn Bảo nói bên trong có phục linh, con cũng chẳng dám tin.." Chu tứ lang kể lại chuyện Mãn Bảo phát hiện mảnh phục linh kia kiểu gì sinh động như thật.
Người nhà họ Chu đều lắng nghe đầy hứng thú, Chu tứ lang nhân cơ hội nói lý luận mộc tiên của mình ra, sau đó trông mong nhìn về phía cha mẹ của hắn, "Cha, mẹ, hai người thấy con nói có đúng không, Mãn Bảo chính là mộc tiên chuyển thế?"
Chu lão đầu vội vàng nhìn về phía vợ ông, loại chuyện này đương nhiên phải hỏi Tiền thị vẫn luôn thờ thần cúng phật.
Tiền thị thường xuyên bái Thiên Tôn lão gia, đương nhiên là tin đạo, bởi vậy hơi suy tư rồi nói: "Chờ bao giờ có thời gian, ta sẽ lên núi hỏi đạo trưởng thử xem."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]