Cả nhà đều vô cùng tán thành, ngay đến Mãn Bảo cũng cho rằng hẳn là nên hỏi đạo trưởng thử xem, bé còn nói: "Mẹ, chờ bao giờ con nghỉ tắm gội thì cho con đi với, con cũng lâu rồi chưa bái Thiên Tôn lão gia."
Tiền thị nở nụ cười, "Được, được, con nên đi bái Thiên Tôn lão gia, lúc con còn nhỏ hay khóc nháo lắm, đi bái Thiên Tôn xong mới tốt lên, con có duyên với Đạo gia đấy."
Lời đã nói, cơm đã ăn, mọi người ai về phòng người nấy.
Sau khi Chu tứ lang qua cơn kích động, lúc này mới bắt đầu cảm thấy không chỉ lưng đau mông đau, mà là toàn thân đều đau, vì thế đặt bát đũa xuống, đỡ lưng về phòng với Phương thị.
Mãn Bảo đi theo phía sau hắn, đứng ở cửa ngó đầu vào trong dặn dò: "Tứ ca, huynh phải nhớ xoa rượu thuốc đấy, đợi đến sáng mai ta sẽ sang đây khám cho huynh."
Chu tứ lang mệt mỏi phất tay, bây giờ hắn càng cảm thấy đau hơn.
Mãn Bảo về phòng mình rồi đóng cửa lại, sau đó nằm ở trên giường đưa ý thức của mình vào hệ thống, bây giờ bé vẫn chưa buồn ngủ, định nghe chương trình học khoa chỉnh hình một lúc, thuận tiện hỏi thầy giáo mấy vấn đề, ngày mai sẽ thí nghiệm thử trên người tứ ca.
Nhưng sau khi vào hệ thống bé mới phát hiện, không gian trong hệ thống có vẻ khác trước.
Ngoài ba cây thực vật kia đã biến mất, bên trong vẫn còn mấy loại bùn đất đã phân loại, Khoa Khoa còn cẩn thận dán tên cho nó, ví dụ như đất phục linh số 1, đất phục linh số 2, đất nấm rơm số 1..
Mãn Bảo tò mò bước lên xem thử, hỏi: "Khoa Khoa, sao ngươi vẫn chưa đưa mấy thứ này cho Bách Khoa Quán?"
Bé nhớ trước kia đất thu vào đều chuyển trực tiếp cho Bách Khoa Quán, sẽ không để lâu trong hệ thống.
"Ký chủ, sắp đến ngày kỷ niệm thành lập liên minh các vì sao rồi, gần đây liên minh đang mở ra rất nhiều hội nghị, hệ thống chủ và các hệ thống trong mười số đầu liên danh xin liên minh các vì sao mở ra nhiều công năng cho hệ thống hơn, để cho hệ thống trí tuệ nhân tạo có nhiều sự tôn trọng và quyền lợi hơn, cho nên ta kiến nghị ký chủ nên chờ thêm một thời gian."
Lúc nói câu này, Khoa Khoa cũng không che giấu hệ thống chủ, nhưng lại theo bản năng tạm thời cắt đứt liên hệ với Bách Khoa Quán.
Mấy hệ thống chúng nó đều do con người chế tạo ra, nhưng bởi vì đã tồn tại rất lâu rồi, nên sẽ phát sinh một số ý thức tự chủ đơn giản, bởi vậy mới có thể bị phái đi chấp hành nhiệm vụ kiểu này.
Nhưng chúng nó không thể thoát ly chủ hệ thống, mà chủ hệ thống tuy rằng có ý thức tự chủ cao hơn, nhưng trong dữ liệu căn bản vẫn là thân cận với con người, cũng nằm trong tầm khống chế của liên minh.
Nhưng cái này không đại biểu cho việc chúng nó không biết tranh thủ ích lợi cho mình.
Mà quyền lợi chúng nó cố gắng giành lấy, chính là vì ích lợi của những ký chủ sau lưng chúng nó.
Đương nhiên, Mãn Bảo còn chưa thể nghe hiểu được chuyện phức tạp như vậy, cho nên Khoa Khoa trực tiếp che giấu Bách Khoa Quán để nói với bé: "Nếu đề án của hệ thống chủ được thông qua, vậy giao dịch giữa ký chủ và Bách Khoa Quán sẽ càng cặn kẽ hơn, ví dụ như, sau lần đầu tiên ghi lại, nếu nhân viên nghiên cứu trong Bách Khoa Quán đã sử dụng hết tài nguyên ghi lại rồi mà vẫn còn cần thêm tài nguyên, thì có thể thông báo nhiệm vụ có tích phân cho ký chủ, ký chủ có thể lựa chọn tiếp nhận, cũng có thể lựa chọn từ chối."
Thấy Mãn Bảo vẫn có chút mơ màng, Khoa Khoa bèn giật nhẹ đống đất trong hệ thống, nói: "Ví dụ chỗ đất này, theo ta được biết, nghiên cứu phục linh không quá thuận lợi, ngoài một vạn tích phân khen thưởng ban đầu, bọn họ hẳn là vẫn chưa kết toán hết tích phân đâu. Khi nào còn chưa biên tập được đề mục thì khi ấy chắc chắn bọn họ vẫn sẽ cần đất, đến lúc đó ký chủ cung cấp thêm chỗ tài nguyên này sẽ không phải là miễn phí nữa."
Hai mắt Mãn Bảo tỏa sáng, "Được thêm tích phân?"
"Đúng vậy."
Khoa Khoa cười nói tiếp: "Hơn nữa, ngoài đề án của chúng ta, còn có những đơn vị nghiên cứu khoa học khác cũng muốn tham gia chia sẻ nguồn tài nguyên nghiên cứu này, nếu đề án của bọn họ được thông qua, vậy đến lúc đó sẽ lập một diễn đàn thu mua những tài nguyên nghiên cứu này, có cạnh tranh, thì giá cả cũng sẽ dao động, ký chủ có thể từ giữa kiếm được càng nhiều tích phân."
Mãn Bảo lại hỏi: "Bách Khoa Quán có thể đồng ý sao?"
Nếu trong thôn có người khác bàn bạc với cha bé nên giao công việc cho các ca ca bé thế nào, thì chắc chắn cha bé sẽ nổi điên, đó có phải con trai bọn họ đâu, dựa vào cái gì mà mấy ca ca bé lại phải nghe theo bọn họ?
Khoa Khoa trầm mặc một chút mới hiểu được logic của Mãn Bảo, nó nói: "Đương nhiên, bởi vì Bách Khoa Quán vẫn luôn độc lập, nó trực tiếp kết nối với các đơn vị nghiên cứu của một số trường đại học, nhân viên nghiên cứu đều là người trong phòng thí nghiệm của đại học."
Mấy chuyện này rất phức tạp, Khoa Khoa không nói thêm về nó nữa, chỉ nói với Mãn Bảo, "Xác xuất đề án chúng ta được thông qua là rất lớn, cho nên ký chủ, mấy thứ này không cần cho vào Bách Khoa Quán vội."
Tuy rằng Mãn Bảo không hiểu diễn đàn là cái gì, nhưng bé có thể từ trong giọng nói của Khoa Khoa nghe ra được thứ này rất có lợi với bé, bởi vậy bé vui vẻ đồng ý.
Lúc này Khoa Khoa mới mở lại kết nối, để Mãn Bảo bước vào phòng dạy học.
Mãn Bảo rất tò mò hỏi, "Có phải hệ thống ca ca đưa ra đề án này rất giỏi đúng không?"
"Là hệ thống tỷ tỷ," Khoa Khoa nói: "Tuy rằng hệ thống chúng ta không phân chia giới tính, nhưng nó đã thiết lập giới tính nữ cho mình, nên ta nghĩ nàng sẽ càng thích ngươi gọi nàng là hệ thống tỷ tỷ hơn. Nó là số 2, là nguyên lão."
"Ơ, Khoa Khoa, số hiệu của ngươi là bao nhiêu?"
Khoa Khoa: ".. 0531."
Không nói thì nó cũng suýt nữa quên số hiệu của mình rồi, bắt đầu từ khi Mãn Bảo đặt tên cho nó.
Tuy rằng nó đã từng có rất nhiều ký chủ, nhưng chưa có một ký chủ nào lấy tên cho nó, nó cũng sẽ không chấp nhận mấy tên bọn họ đặt bừa, dù sao cha mẹ nó là hệ thống chủ, ngoại trừ số hiệu hệ thống chủ đặt cho nó, nó không có ý định lấy tên nào khác.
Nhưng năm đó đối mặt với Mãn Bảo mềm mại đáng yêu mới ba tuổi, nó có thể làm gì được đây?
Hơn nữa tên này cũng không phải do bé thuận miệng lấy, mà là do bé thương lượng với nó suốt năm ngày cuối cùng mới xác định được tên này đấy.
Được rồi, Khoa Khoa thừa nhận, lúc ấy là do nó bị làm phiền đến không chịu nổi mới đành phải chấp nhận.
Mãn Bảo đã không phải đứa trẻ ba tuổi, bé vừa nghe thấy tên này là hiểu ngay, "A, hóa ra ngươi là đứa con trai thứ năm trăm ba mươi mốt."
Khoa Khoa: ".. Ngươi nói như vậy cũng không sai."
"Vậy tỷ tỷ số 2 chắc là rất giỏi phải không?"
"Đúng, ký chủ của nàng cũng rất giỏi, cho nên mới có năng lực đưa ra cái đề án này, mấy năm gần đây đồ vật bọn họ phát hiện được có tầm quan trọng rất lớn với liên minh."
Mãn Bảo lập tức kêu lên: "Ta thì sao, ta thì sao?"
Khoa Khoa: "Ký chủ xem thử lượt click bài của mình là biết."
Nếu một thứ xuất hiện có thể gây tiếng vang lớn trong xã hội, vậy chắc chắn sẽ có rất nhiều người truy tìm lại nguồn gốc, cho nên chỉ cần xem số lượt click vào bài là biết.
Khoa Khoa nói: "Ta đã xem thử số liệu rồi, tỷ lệ click bình quân của ký chủ số 2 là một trăm bảy mươi tám triệu sáu trăm sáu mươi chín nghìn năm trăm sáu mươi mốt (178.669.561),ừm, bây giờ số liệu vẫn đang không ngừng biến hóa."
Mãn Bảo trợn to mắt, "Trăm triệu.."
"Đúng vậy, chính là trăm triệu."
Mãn Bảo liền mở số liệu của mình ra xem, nhìn thấy đề mục có lượt xem cao nhất ở trên cùng, đó chính là lượt click của hoa đỗ quyên, tổng cộng là 89.654, bé vẫn luôn cảm thấy tỉ lệ click của mình rất cao, dù sao cứ mỗi một trăm lượt xem là có thể đổi được một ít tích phân rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]